80s toys - Atari. I still have
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325553

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.


Đây là cái gọi là quy luật khách quan của sinh

tồn, quân nhân cũng không ngoại lệ.

Quân nhân cho tới bây giờ đều chỉ bội phục cường

giả.

Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì cha

của mình là quân nhân, bởi vì loại tình cảm này, không phải tất cả mọi người đều

hiểu được. Mà cô cũng thuộc loại vừa mới hiểu được kia.

"Bạn chiến đấu của anh còn ở Tây Tạng?"

"Ừ." Cố Hoài Việt nhẹ giọng đáp, mở

mắt. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mỉm cười, "So với mọi người anh ta

càng thích chỗ này hơn."

Ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ có bao

nhiêu tân binh đi vào Tây Tạng này. Hàng năm vẫn luôn miệt mài như cũ bảo hộ

doanh trại cũ nát này, thích ứng với hoàn cảnh. Ngày thì vẫn như trước, cái

nóng làm cho bọn họ đau đầu muốn cho nổ tung cái cao nguyên này ra, ban đêm lúc

đi vào giấc ngủ đệm chăn ẩm ướt, gió lạnh đến tận xương xuyên qua cửa sổ vào

trong. Quân nhân đều coi nơi này như là một cơn ác mộng.

Lần thứ nhất đi Tây Tạng, trong lòng cảm thấy sợ

hãi.

Nhưng luôn có vài trường hợp ngoại lệ, Cố Hoài

Việt cảm thấy may mắn vì mình gặp được một trong số đó, người nọ là tiểu đội

trưởng đầu tiên của anh.

Tiểu đội trưởng sinh ra ở phía nam mưa dài đằng

đẳng, chỉ cần một trận mưa phía nam đã khiến cho bọn họ - những người lính

phương bắc thực sự không thể thích ứng.

Nhưng chỉ có vị tiểu đội trưởng mang giọng địa

phương phía nam này, huấn luyện ra những người lính thuần chất. Tiểu đội trưởng

có câu nói rất đúng, đem khí thế nhiệt huyết cao nhất ra, cần phải tất cả mọi

thứ của mình vào cuộc huấn luyện này, mang binh đi ra cũng tuyệt đối không thể yếu

ớt được.

"Tiểu đội trưởng nói, ở quê nhà bọn họ

luôn có mưa lớn, cả ngày không thấy được mặt trời. Anh ta một mực chạy tới Tây

Tạng tham gia quân ngũ, đồng thời quyết định không bao giờ trở về nữa."

Các tân binh đều bị tiểu đội trưởng chọc cười

.

Nghiêm Chân cũng cười cười, máy bay chậm rãi

chạm đất, đi vào vùng đất thần bí này.

Vừa ra khỏi máy bay, Nghiêm Chân liền cảm thấy

một loại cảm giác không khoẻ lan rộng trong người, hai bên thái dương có chút

đau, cũng may không phải rất đau, còn có thể chịu được.

"Em không thoải mái à?" Cố Hoài Việt

tiếp nhận hành lý của cô rồi thấp giọng hỏi.

"Có chút." Nghiêm Chân lấy ngón tay

xoa xoa huyệt thái dương, "Bất quá không sao đâu, vẫn còn tốt lắm. Chúng

ta đi thôi."

"Trước hết chờ anh một chút đã." Cố

Hoài Việt nói, "Em trước ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi lấy chút nước ấm.

Vẫn nên uống thuốc cho an tâm."

Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, "Thuốc?"

"Ở trong hành lý, ở ngăn kéo bên hông chỉ

cần kéo ra là có thể nhìn thấy." Anh thản nhiên dặn cô rồi sau đó đứng dậy

đi lấy nước.

Dựa theo chỉ thị, Nghiêm Chân từ trong túi

xách lấy ra đến một cái bọc nhỏ, rất giống hình cái trống, trong nháy mắt làm

cho cô nghĩ tới. Trước khi xuất phát, anh đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, rồi

sau đó nhét vào trong một cái bao lớn. Thì ra là thuốc giảm sốt cần ở nơi cao

nguyên này.

Nghiêm Chân nắm thuốc trong tay, bỗng nhiên cảm

thấy trong lòng ấm áp.

Người tới sân bay đón là một vị thượng tá hai gạch

ba sao, anh ta chờ ở bên ngoài sân bay, vừa nhìn thấy bọn họ đi ra liền lập tức

đi lên đón, rõ ràng lưu loát làm một động tác quân lễ.

Cố Hoài Việt nhíu mày, "Tiểu đội trưởng,

anh lại muốn hại chết tôi." Nói xong, đáp lễ bằng động tác quân lễ.

Thì ra đây là tiểu đội trưởng trong miệng anh,

Nghiêm Chân rất tò mò nhìn vị thượng tá trước mắt này.

"Nghiêm Chân, đây là tiểu đội trưởng của

anh, đương nhiệm bộ đội biên phòng ở cao nguyên này, Bàng Khải."

Bàng Khải bắt tay với Nghiêm Chân. Trong nháy

mắt bắt tay, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tay của anh ta đầy vết chai, là một

người lợi hại.

Bàng Khải ha ha cười, vỗ bả vai Cố Hoài Việt,

nói giọng chuẩn của Tứ Xuyên, "Cậu …cái tên dưa chuột này, mười năm không

thấy không chỉ có vợ có con mà ngay cả quân hàm cũng cao hơn so với tôi, hai gạch

bốn sao rồi.”

Cố Hoài Việt cười cười.

Đây là chiến hữu, đây là tiểu đội trưởng ngày

xưa, sau mười năm gặp lại, chỉ cần một khắc có thể đem mười năm không thấy này

trừ khử đi.

Bàng Khải sinh ra ở một trấn nhỏ của Trùng

Khánh, tốt nghiệp trung học liền nhập ngũ làm lính. Bởi vì tính tình nóng nảy

háo thắng, các kỹ năng hạng mục quân sự đều luyện không chê vào đâu được, càng ngày

càng có nhiều thông báo khen ngợi toàn quân rồi khen ngợi anh ta. Nhưng vì tri

thức trình độ văn hóa không đủ, làm lính trong 13 năm nhưng vẫn chỉ là một đội

trưởng.

Bàng Khải thật ra cũng không có oán giận, có

thể ở lại Tây Tạng, là nguyện vọng lớn nhất của anh. Lấy tất cả những cái khác

ra so sánh thì vẫn không tính là cái gì .

Bàng Khải vừa lái xe vừa nói, "Hai người

tới thật là đúng lúc, ngày kia đồn chuẩn bị đi tiếp viện, cậu muốn đi nhìn hắn

thì có thể đi theo đoàn xe. Tôi đưa cậu đi."

"Tùy tiện an bài một chiếc xe là được,

không cần anh tự mình ra tay, trận lớn như vậy." Cố Hoài Việt theo bản năng

cự tuyệt.

"May mắn cho cậu, mấy ngày nay tuyết lại

rơi, đường tới đồn cũng không hề dễ đi, tôi là một đội tr