
iệt vội vàng nhìn qua
chiếc xe kia, vội vàng tiếp nhận hành lý trong tay Phùng Trạm rồi lập tức đi
vào nhà.
Vừa bước vào cửa đại sảnh
thì đã nghe thấy được từ bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở, dường như tiếng
khóc này đang bị đè nén vậy.
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn
qua một chút, có thể thấy được tiểu gia hỏa kia đang dán mặt sát vào góc tường ở
đại sảnh, khóc như núi đổ.
Nghiêm Chân không khỏi
nhíu mày, mà Cố Hoài Việt cũng phải dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn cô sau đó
rất nhanh quay người trở lại, đi vào trong đại sảnh.
Trên ghế sofa trong đại sảnh
có một người phụ nữ thực tao nhã đang ngồi, hẳn là cũng nhiều tuổi rồi, bởi vì
trên tóc không hề thiếu những cây tóc bạc. Tóc ở hai bên tai được vuốt rất cẩn
thận tỉ mỉ, không để bị tuột xuống. Nghiêm Chân bước vào cửa thì liền bắt gặp
ánh mắt của người phụ nữ đó.
Bà đang bưng chén trà, thấy
Nghiêm Chân thì gật gật đầu coi như là chào hỏi.
Nghiêm Chân còn không kịp
đáp lễ, tiểu tử kia liền chạy nhanh tới, ôm lấy chân Cố Hoài Việt, khóc càng lớn
hơn, “Ba ơi, Ba ơi.”
Thanh âm của tiểu tử kia
thật thê lương, giống như chịu ủy khuất rất lớn.
Nghiêm Chân không khỏi buồn
bực, sao mỗi lần đến nhà bà ngoại đều là xám xịt mà trở về như thế này chứ?
Cố Hoài Việt nhìn tiểu tử
kia, mi mắt cũng chưa chớp lấy một cái. Nhưng trong lòng cũng đã rất rõ ràng,
tiểu gia hỏa này khẳng định ở bên nhà ngoại phạm tội lớn rồi, bằng không cũng sẽ
không bị bà ngoại tự mình đuổi về nhà.
Anh nhìn Nghiêm Chân rồi
nói, “Em đem thằng bé lên lầu trước đi.” Cái này xem như là tìm người bảo lãnh
hậu thẩm đi, tiểu tử kia nhất thời chạy sang ôm lấy chân của Nghiêm Chân, không
chịu buông tay.
Hồng quân tư lệnh tác tác
ngàn dặm, khóc còn quyết liệt hơn nước sông Trường Giang chảy. Nghiêm Chân bất
đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy tiểu gia hỏa này mà đi lên lầu.
Vừa lên lầu hai thì thấy
Lương Hòa cũng thò đầu ra nhìn ra phía ngoài rồi nhìn lại. Thấy Nghiêm Chân thì
Lương Hòa cũng vui vẻ lên.
“Chị dâu, anh chị đã về rồi?”
“Uh.” Nghiêm Chân gật đầu,
sau đó nhìn xuống dưới nhà rồi ngẩng đầu lên hỏi, “Sao lại thế này?”
Lương Hòa hé ra khuôn mặt
bánh bao, nhỏ giọng nói, “Em cũng không rõ lắm. Hoài Ninh đưa mấy mẹ con em về
đây rồi vừa đi thì tiểu tai họa này đã bị bà ngoại mang tới cửa rồi.”
“Vậy ba mẹ đi đâu rồi?”
“Bọn họ đều ra ngoài rồi.”
Lương Hòa nói, lông mày nhịn không được cũng nhíu lại một chút, “Cho nên nói là
phiền toái là ở chỗ đó, chỉ còn một mình em ứng phó với bà ngoại của Gia Minh. A…
Con người của em… chị cũng biết mà…”
Nghiêm Chân cười cười,
nhìn nhìn Cố Gia Mình đang cọ cọ vào chân của cô, lại nhìn hai bên đang nói
chuyện dưới lầu như hai quân đang giằng cô mà không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cố Hoài Việt lại rót một
ly trà đặt ở trước mặt bà ngoại của Cố Gia Minh – Tống Phức Trân. Tống Phức
Trân xem trọng việc uống trà, ly trà đặt trước mặt kia đã không có nhiệt lại
còn thừa hơn phân nửa ly, vừa nhìn đã biết không đúng khẩu vị của bà.
Nhưng Tống Phức Trân hiện
tại đã không có tâm tư mà uống trà, nhìn Cố Hoài Việt rồi thản nhiên nói, “Nghe
Tiểu Phùng nói, con đi Tây Tạng à?”
“Vâng.” Cố Hoài Việt đơn
giản lên tiếng, ngồi xuống đối diện bà, cũng không chuẩn bị nói thêm gì về lần
đi Tây Tạng này nữa, “Gia Minh có chuyện gì sao mẹ?”
Tống Phức Trân nhíu mày,
uống một ngụm trà rồi hừ một tiếng mới nói, “Cũng không biết là con giáo dục thằng
bé như thế nào nữa, mấy thứ mà thằng bé lót trong áo hay bên trong chăn đều cứng
muốn chết.”
Tống Phức Trân cống hiến
cho sự nghiệp giáo dục đã gần cả đời người, nhận chức giáo sư trong một trường
đại học, nói đến vấn đề giáo dục này luôn rất có đạo lý. Mà Cố Hoài Việt nghe
xong chính là cười nhẹ.
“Chuyện này nói lớn cũng
không tính là lớn. Năm kia là mừng đại thọ của ông ngoại thằng bé, có mấy vị đồng
nghiệp ham thích đồ cổ tặng cho ông ấy một cái bình hoa thời Tống. kết quả thằng
bé cùng với mấy đứa trẻ trong nhà làm ầm ĩ một trận rồi đem bình hoa kia đánh vỡ.”
Trong nhà của Tống Phức
Trân còn có thêm mấy đứa cháu nội nữa, cũng gần bằng tuổi với Cố Gia Minh. Nhưng
mấy đứa nhỏ này đến cùng vẫn là nhìn nhau không vừa mắt, liếc mắt một cái là muốn
đánh nhau, hai mắt trừng nhau như muốn bóp chết đối phương. Loại thâm thù đại hận
của mấy đứa nhỏ này căn bản cũng không thể lý giải được.
Cố Hoài Việt chính là trầm
ngâm một lát sau đó mới hỏi, “Ba nói như thế nào ạ?”
“Ông ấy cũng không có nói
gì.” Tống Phức Trân buông chén trà trong tay rồi nói, “Mẹ đến chính là muốn nhắc
với anh vấn đề này, thằng bé càng lớn thì cần phải quản giáo nghiêm ngặt hơn,
không thể để mặc kệ nó ra sao thì ra được.”
Cố Hoài Việt gật gật đầu,
rất chi là thụ giáo.
Phải quản giáo nghiêm ngặt
hơn, bằng không anh đây còn phải để cho người ta giáo huấn dài dài.
“Đúng rồi Hoài Việt, cô
gái vừa rồi là..?” Tống Phức Trân dò hỏi, thấy Cố Hoài Việt ngẩng đầu, đôi mắt
nhìn thẳng bà, khiến bà không tự chủ được liền sửa lại, “Mẹ thấy Gia Minh rất
thân với cô gái đó.”
“Cô ấy là cô giáo của Gia
Minh.” Cố Hoài Việt