Old school Easter eggs.
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326240

Bình chọn: 9.00/10/624 lượt.

cậu thả lòng thì cậu lập tức làm cái quân lễ như vậy thì bằng không rồi còn gì,

tự cậu làm cho tốt đi.” Nói rồi nhìn bạn nhỏ nào đó, mặt ông liền nhu hòa lại,

“Này cháu trai, lại đây cho ông ôm một cái nào.”

Nói xong cúi người xuống,

rồi đem tiểu gia hỏa Cố Gia Minh ôm vào lòng. Nhìn vóc dáng kia tiểu tử kia, thật

sự là thịt ơi là thịt nha.. Tịch Thiếu Phong rầu rĩ nở nụ cười, ôm tiểu tử kia

đi vào phòng khách.

Tịch Thiếu Phong là thủ

trưởng của Cố Hoài Việt, thời điểm khi Cố Hoài Việt mới bắt đầu tham gia quân

ngũ, Tịch Thiếu Phong đã là đội trưởng của quân đoàn biên phòng ở quân khu Tây

Tạng, chính là vị trí mà Bàng Khải hiện tại đang làm. Sau đó Tịch Thiếu Phong

được điều đến quân đoàn ở quân khu B, mà Cố Hoài Việt vào đại đội đặc chủng. Thẳng

đến sáu năm trước Cố Hoài Việt được triệu hồi về sư đoàn A ở quân khu B, mới

tính là cấp dưới của Tịch Thiếu Phong.

“Doanh trại quân đội làm

bằng sắt này bồi dưỡng lên những người lính nối tiếp như vậy, một già một trẻ

như thế này cũng coi như là duyên phận rồi.” Chung Lê Anh ở một bên một vừa rửa

rau vừa nói. Trong nhà có dì giúp việc cùng một bảo vệ viên hỗ trợ nhưng Chung

Lê Anh vẫn thích tự mình làm lấy. Nhất là khi không có việc gì làm, hơn nữa bà

cũng không có đi làm, trừ bỏ đi trung tâm tham gia hoạt động của người già thì

cũng không làm gì khác. Thứ hai là Tịch tư lệnh cũng thích ăn cơm do bà nấu.

Cố Hoài Việt cùng Tịch tư

lệnh ở trong phòng khách nói chuyện, bạn nhỏ Cố Gia Minh được bảo vệ viên đưa

lên trên lầu xem phim hoạt hình, mà Nghiêm Chân thì đi theo hỗ trợ bên người

Chung Lê Anh, không hoảng hốt bấn loạn, “Dì à, dì đã từng đi Tây Tạng rồi sao?”

“Đương nhiên!” Chung Lê

Anh cười nói, “Dì ở bên đó cũng đến 10 năm chứ không ít, mà khi Hoài Việt ở nơi

đó tham gia quân ngũ thì hai bác còn chưa có rời khỏi đó. Coi như dì cũng chứng

kiến một đoạn tuổi quân của nó rồi.”

“Thật sao?” Nghiêm Chân

nhất thời hưng trí lên.

“Khi đó Hoài Việt tham

gia đội trinh sát cũng chỉ mới là tân binh, chú Tịch của cháu cũng không biết tới

người tiểu binh này, càng không biết hắn là con của lão chiến hữu Cố Trường

Chí. Sau một lần toàn quân cử hành quân diễn thi đấu kỹ năng, trong quân đoàn của

chú Tịch cháu có một chiến sĩ vượt qua được 500m chướng ngại được ghi lại. Chú

Tịch của cháu rất vui vẻ liền mời chiến sĩ này về nhà ăn cơm, dì cũng nhờ vậy mới

biết được Hoài Việt. Khi đó nó cũng mới tham tham gia đội lính trinh sát được

hai năm thôi. Về gia đình của nó, chúng ta cũng qua hai năm sau mới biết được,

cháu nói xem người này làm sao có thể giấu kỷ như vậy chứ.” Chung Lê Anh thổn

thức không thôi.

Nghiêm Chân cười cười,

“Anh ấy đại khái là không nghĩ sẽ dựa vào người nhà.”

Người tham gia quân ngũ

phần lớn đều có chút ngông nghênh.

Cố Hoài Việt bưng ly trà

trước mặt lên.

Tịch Thiếu Phong thanh thản

tựa lưng trên tấm đệm ở ghế sofa, dịch chiếc kính mắt trên mũi, một đôi kính mắt

lợi hại vẫn đang đánh giá Cố Hoài Việt.

“Chuyện khi nào thế?”

Một câu không đầu không

đuôi nhưng Cố Hoài Việt nghe thế cũng đã hiểu, “Cũng lâu rồi ạ.”

Tịch Thiếu Phong cười cười,

“Nếu ngày đó ở thảo nguyên không nhìn thấy hai người thì chỉ sợ tiểu tử cậu còn

gạt tôi. Hôn lễ cũng làm rồi sao?”

“Không có.” Anh trả lời một

câu ngắn gọn.

Vẻ mặt của Tịch Thiếu

Phong trở nên nghiêm túc vài phần, “Không làm cũng được sao?”

Người này hoàn toàn vượt

qua nhị vị Cố Gia, Cố Hoài Việt thật sự có chút đau đầu, “Nhận giấy chứng nhận

kết hôn còn hôn lễ thì từ từ rồi sẽ làm sau.”

Tịch Thiếu Phong là lão

thủ trưởng của anh, lại là trưởng bối của anh. Đúng lý ra Cố Hoài Việt phải kêu

một tiếng là chú Tịch. Vài năm trước khi anh còn ở trong đại đội đặc chủng, vẫn

là Tịch Thiếu Phong trở về tự mình đưa anh đến căn cứ.

Sau đó dường như cũng ít

liên hệ đi.

Bộ đội đặc chủng vốn có

yêu cầu nghiêm khắc là giữ bí mật, bên trong căn cứ và tài liệu thông tin cá

nhân, gọi điện thoại quân tuyến là có thể tìm được người, càng miễn bàn lão thủ

trưởng cùng lão binh có tình chiến hữu.

Thẳng đến sáu năm trước,

Cố Hoài Việt bị triệu hồi về sư đoàn A ở quân khu B.

Khôi phục tinh thần lại,

Tịch Thiếu Phong cũng không tính tiếp tục đặt ra nghi vấn với Cố Hoài Việt, nhớ

tới tiểu gia hỏa của Cố gia đang bị ép buộc ở trên lầu thì ông cũng cười cười,

rồi sau đó lại nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt lại nghiêm nghị khiến người ta rùng

mình, “Tôi nghe mẹ cậu nói cậu hàng năm đều mang con tới thành phố B qua năm mới,

sao không thấy cậu mang thằng nhóc tới đây vậy?”

Cố Hoài Việt nghe xong liền

nở nụ cười.

Tịch Thiếu Phong ho một

tiếng, không đi truy vấn nữa, dời đề tài đi, “Tháng hai năm sau có một cuộc diễn

tập lớn, quân tổng tự mình phê duyệt dự án. Cái này cháu có nghe nói rồi chứ?”

Cố Hoài Việt đáp, “Có

nghe Cố lão gia đề cập qua.” Anh cúi đầu, cân nhắc che mặt uống chén trà trước

mặt, tránh để cho người khác biết được biểu tình lúc này của anh.

Tịch Thiếu Phong cũng

không cùng anh pha trò nữa, “Chuyện sửa đổi về người của sư đoàn D cậu có nghe

qua hay không?”

Cố