
lại không cảm giác được một chút đau đớn nào, trong lòng chỉ cảm thấy
cái chết đang đến gần mà đau đớn và tuyệt vọng thôi.
Nhìn thấy
anh và bệnh chiến đấu như vậy, bọn họ lại không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đau, nhìn anh khổ, trong lòng cũng không nhịn được mà hét lớn điên cuồng.
Trước kia, lúc Nam Bá Đông giả chết, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ.
Khi đó chỉ cảm thấy có một ngày anh nhất định sẽ quay trở về!
Mà Nam Bá Đông cũng không làm cho bọn họ thất vọng, cho dù thời gian trở về hơi dài, nhưng cuối cùng anh cũng trở về!
Nhưng lúc này, ngay cả Mẫn Lạp cũng nói như vậy, anh còn có hi vọng sống nữa sao?
Trong đầu hỗn loạn một hồi, Mạc Yên cố gắng bắt ép chính mình phải tỉnh táo lại.
Cô nâng lên đôi mắt sáng, trong trẻo lạnh lùng và kiên định của mình, nhìn thẳng Mẫn Lạp hỏi, "Nếu như có thể tìm được biện pháp giải cổ, anh ấy
còn có bao nhiêu hi vọng sống tiếp?"
Mẫn Lạp trầm ngâm một hồi
mới nói, "Cổ độc này rất khó hiểu, có thể có một tháng để sống, nếu như
tôi hiểu thêm thì tôi đảm bảo anh ấy có ít nhất nửa năm sống tiếp. Trong vòng nửa năm, nếu có kỳ tích xuất hiện, có thể..."
Mẫn Lạp không có nói thêm gì nữa, vẻ mặt của Mạc Yên đã kiên định, "Tốt lắm! Tôi phụ
trách đi tìm biện pháp giải cổ độc, Mẫn Lạp, anh phụ trách chăm sóc cho
thân thể của anh ấy, ở lại nơi này một tháng, anh phải đảm bảo anh ấy sẽ không xảy ra những tình trạng khác, có thể chứ?"
Mẫn Lạp nhìn Mạc Yên vẫn ôm hy vọng, than nhẹ một tiếng, "Anh sẽ cố gắng hết sức mình!"
Mạc Yên nhìn Nam Tinh ở bên cạnh, cô ôm bé thật chặc, "Tiểu Tinh, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được hay không?"
Đứa bé này trong mấy năm này đã cao hơn rất nhiều, cô vẫn còn nhớ lần đầu
tiên khi nhìn thấy bé, bé chỉ cao tới eo cô, nhưng bây giờ đã cao tới
vai rồi, tin rằng chưa tới một hoặc hai năm thì bé nhất định sẽ cao hơn
cô.
Năm đó, Nam Tinh từng nói qua với cô, không chỉ có Nam Bá Đông bị trúng cổ độc, mà trên người Nam Tinh cũng có cổ độc.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, mà cổ độc ở trên người Nam Tinh chưa từng phát tác, làm cho cô cũng quên mất.
Nam Bá Đông vừa mới trở về lại phát tác cổ độc, làm cho cô nhớ ra, liền cảm thấy kinh sợ tới đổ mồi hôi lạnh toàn thân.
Bất kể là vì Nam Bá Đông, hay vì Nam Tinh, cô nhất định phải tìm ra được biện pháp giải cổ độc.
Cho dù...cô phải đi tới Miêu Cương, cô cũng không từ chối!
Mạc Yên vẫn luôn canh giữ bên người của Nam Bá Đông, chờ lúc anh tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Nam Bá Đông vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt của Mạc Yên đang rủ xuống ngồi ở mép giường, nhìn thấy khuôn mặt cẩn thận và mềm mại của cô,
trong lòng không khỏi vui sướng, trên khuôn mặt tái nhợt nâng lên một nụ cười mỉm, anh lặng lẽ vươn tay ra nắm lấy tay của cô, dọa cho Mạc Yên
đang ngẩn người chấn động mạnh một cái.
Lúc nhìn thấy đáy mắt
ranh mãnh của anh có ý cười, trừng mắt nhìn anh một cái rồi mắng, "Anh
làm em giật mình, tỉnh dậy rồi sao? Anh cảm thấy như thế nào
rồi?"
Lúc Nam Bá Đông nhìn thấy mặt mày
của Mạc Yên mệt mỏi, trên mặt tràn đầy đau thương và cưng chìu, "Yên
nhi, thật xin lỗi! Là anh làm em mệt mỏi rồi!"
Mạc Yên liếc anh,
"Biết rõ thân thể của mình không tốt, vậy mà anh còn muốn đi theo chúng
ta, anh nói đi anh đây là không phải tự tìm phiền tới cho mình sao?"
Nam Bá Đông nhẹ nhàng nói, "Anh chỉ muốn ở bên cạnh em nhiều hơn thôi mà!
Yên nhi, thời gian anh có thể đi với em đã không còn nhiều nữa, bây giờ ở cùng với em được một ngày thì một ngày. Yên nhi, vì anh không còn sống
được lâu nữa, sau này em có thể đối với anh tốt một chút hay không?"
Đối mặt với ánh mắt đau buồn và tha thiết của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên cứng lại.
Cô chưa từng nghĩ tới Nam Bá Đông là một người đàn ông dũng mãnh lại có một ngày cũng yếu ớt như vậy.
Quay đầu lại suy nghĩ một chút, mấy năm qua cô đối với anh thật đúng là không tốt!
Bởi vì trong lòng vẫn còn hận anh, oán anh, cho nên cô vẫn luôn đối với anh tương đối lạnh nhạt, lạnh thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả một nụ
cười cô cũng keo kiệt với anh.
Hôm nay đột nhiên nghe anh cầu xin bi ai với cô như vậy, Mạc Yên đột nhiên cũng cảm giác trong lòng rất chua xót, vành mắt cũng hồng lên, chỉ có thể nhẹ
nhàng "Ừ" một tiếng, liền nhanh chóng xoay người ra chỗ khác.
Cô không muốn để cho anh nhìn thấy cô vì anh mà khổ sở, vậy sẽ làm cho anh đau lòng.
Hiện tại trong lòng cô lại ánh lên một tia hi vọng, ý chiến đấu chinh phục
lòng cô của Nam Bá Đông sẽ nhiều hơn một chút, như vậy anh sẽ có lòng
tin mà chống đỡ, có lẽ có thể giúp anh có sức sống và cơ hội sống nhiều
hơn, có thể chống đỡ và giúp anh không tuyệt vọng, tiếp tục bước tiếp.
Nam Bá Đông si ngốc nhìn thân thể của Mạc Yên tinh tế và thon thả như tràn
đầy năng lượng, nghĩ đến ngày tháng của chính mình không còn nhiều, đột
nhiên sinh ra một loại tâm trạng không muốn và quyến luyến.
Yên nhi, nếu như có kiếp sau, chỉ mong chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn một chút!
Chỉ mong, kiếp sau anh có thể cùng với em...ở bên nhau cả đời.
Mạc Yên ổn địn