
h xong tâm tình của mình, quay người lại nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông như cười tự giễu và không sao cả, trong
lòng lại than nhẹ một tiếng, không hiểu sao lại chua xót.
Cô cố
gắng giảm bớt thanh âm của mình, lấy giọng nói cũng coi như là dịu dàng
nói, "Em có thể đối tốt với anh, nhưng mà anh cũng phải nhớ kỹ cho em,
đừng bao giờ sa sút tin thần, anh là một người cha, Nam Tinh lại còn nhỏ như vậy, anh phải có trách nhiệm chăm sóc cho nó, bây giờ nó rất cần sự ủng hộ của anh!"
"Vậy còn em? Em có cần anh không?"
Nam
Bá Đông nắm chặc tay cô, đột nhiên nhớ đến chính tai nghe được lời nói
xin lỗi của cô. Cho dù...chỉ là lời nói dối tốt bụng, anh cũng rất muốn
nghe!
Mạc Yên cắn môi, đối mặt với ánh mắt nóng hừng hực như lửa
của anh, cô uyển chuyển nói, "Tuy rằng anh và Nam Tinh không phải là
người thân ruột thịt của em, nhưng các người đều là người nhà của Mạc
Yên em, em không muốn trong các người xảy ra bất cứ chuyện
gì."
Vẻ mặt của Nam Bá Đông bỗng chốc đen
đi, buông tay cô ra như bị điện giật, lạnh lùng nói, "Để Mẫn Lạp và
Đường Thạch sắp xếp một chút, anh muốn đi về!"
Mạc Yên sửng sốt, "Đi về? Về đâu?"
Nam Bá Đông lạnh lùng hừ một tiếng, "Đương nhiên là về phủ Vương gia rồi,
chẳng lẽ em còn nhà nào đứng tên em nữa sao, bộ em không muốn anh ở đó
sao?"
Mạc Yên biết rõ anh đang nói lẫy, nhưng vẫn bị anh làm cho
tức nghẹn hồi lâu không thở được, chỉ có thể hận nhìn chằm chằm anh,
vành mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
Nam Bá Đông vừa nhìn thấy bộ dáng
bĩu môi, nước mắt lưng tròng ủy khuất của cô, trong lòng lại thấy đau
một trận, khàn giọng nói, "Thật xin lỗi!"
Mạc Yên nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, Nam Bá Đông yên lặng nhìn bóng lưng của Mạc Yên, rồi cũng trầm mặc.
Như mong muốn, Nam Bá Đông trở về phủ Vương gia, nhưng Mạc Yên vẫn còn giận anh, mà Nam Bá Đông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nên anh cứ
như vậy cùng giận với cô.
Kết quả ai cũng không chịu cúi đầu trước, cứ chiến tranh lạnh như vậy, ai cũng không muốn tiến lên quan tâm người kia trước.
Cứ chiến tranh lạnh như vậy kéo dài tới ngày hôm sau, Mạc Yên nhận được điện thoại của Nam Bác Thao.
Rốt cuộc Nam Bác Thao cũng tới! Cuối cùng thì quan hệ giữa cô và Nam Bá Đông cũng có kết quả.
Từ ngày đó sau khi thấy Nam Bá Đông, Bạch Yên vẫn luôn cảm thấy bất an và
lo lắng, cũng trong lúc đó nhận được điện thoại của Nam Bác Thao, hẹn bà đến khách sạn lớn Grand Hyatt để nói chuyện của Mạc Yên.
Bạch Yên vô lực, nhắm nghiền hai mắt, chuyện nên tới thì rốt cuộc cũng phải tới!
Bà nghiêm túc chuẩn bị cho mình một phen, xong rồi mang theo tâm tình phức tạp, đi tới gặp tuổi thanh xuân lúc trẻ của mình, người đàn ông mà bà
đã từng yêu như sinh mạng. Bạch Yên thông qua sự dẫn dắt của hai vệ sĩ áo đen, đúng hẹn đứng trước cửa phòng tổng thống ở khách sạn lớn Grand Hyatt.
Khi bà nhìn thấy một người đàn ông có hai tóc mai hoa râm, đôi mắt đen tràn đầy kích động ngừng lại trên người bà, Bạch Yên không nhịn được lại cảm thán năm tháng thật vô tình, đã từng là thiếu niên anh tuấn bất phàm
như vậy, bây giờ cũng đã già nua và tiều tụy.
Đã từng có năm tháng rực rỡ như vậy, nhưng vào giờ phút này sau khi bị năm tháng đã qua tàn phá, cũng đã hiện loang lỗ nhiều màu không chịu được,
chỉ để lại những hồi ức đau đớn hoặc vui vẻ đã qua. Lúc những hồi ức đã
chôn sâu lại xông lên đầu, lúc lơ đãng nhớ lại, vẫn còn cảm thấy từng
trận đau đớn.
Vì những thứ đã từng có giờ đã trôi qua.
Bạch Yên đột nhiên phát hiện bà vẫn dấu kín nỗ hận trong lòng bà, nhưng vào
giờ phút này lại cảm giác nó đã tiêu tán đi không ít. Trước khi tới bà
cảm thấy đủ loại lo lắng, đủ loại bất an, nhưng giờ phút này cũng đã
khôi phục lại sự bình tĩnh của mình.
Bà vẫn tưởng rằng, nếu như
có một ngày bà nói tạm biệt Nam Bác Thao thì bà nhất định sẽ hận không
được mà giết ông. Suy cho cùng tình yêu mà ông mang đến không phải là
hạnh phúc, mà là đau khổ và bất hạnh nhiều hơn. Nếu như năm đó không
phải Mạc Vấn khoan dung và trân trọng, bà cũng không dám tưởng tượng
được, Bạch Yên của hôm nay sẽ trôi về đâu?
Hôm nay vừa gặp lại,
bà mới phát hiện, những nỗi thống hận năm đó, đã sớm theo thời gian từ
từ tan biến. Hận của bà ở nơi này hơn hai mươi năm qua, đã sớm bị tình
yêu của Mạc Vấn, còn tình yêu của con cái lấp đầy, mà người yêu cũ này, ở trong mắt bà, bất quá cũng chỉ là một người bạn cũ vừa quen thuộc vừa
xa lạ mà thôi.
Nam Bác Thao nhìn thấy trong mắt của Bạch Yên hiện rõ vô cùng kích động, còn ông lại như đang cố đè nén cái gì, giọng nói
khàn khàn và nghẹn lời lên tiếng, "Tiểu Yên, bà đã đến
rồi!"
Bạch Yên nhàn nhạt liếc ông một cái, nhàn nhạt hỏi, "Không mời tôi vào trong sao?"
Lúc này Nam Bác Thao mới phục hồi lại tinh thần, mở cửa rồi nghiêng người
tránh, "Mời vào!" Một đôi mắt nóng bỏng vẫn như cũ đặt trên người bà,
nhìn thấy gương mặt bà có dấu vết khắc họa của năm tháng, và bộ dáng
thướt tha vẫn như cũ làm cho ông mê muội, thậm chí so với năm đó giờ bà
càng có mùi vị hơn, càng làm cho người ta say mê.
Nam Bác