
là người bình thường!
Nam Bá Đông chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Tây một cái, trực tiếp hỏi, "Cô nói chị cô mang Mạc Yên đi tới Tộc Nạp Tây?"
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Nam Bá Đông, Tiểu Tây bất giác cung kính trả lời, "Dạ!"
"Vậy dẫn đường đi!"
Tiểu Tây sửng sốt một chút, Đoàn Hiệu Trung đẩy nhẹ cô, lúc này Tiểu Tây mới phản ứng kịp, rõ ràng trong lòng không vui bởi vì người đàn ông này quá vô lễ, nhưng cũng không dám cãi lời, ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi
cùng với Đoàn Hiệu Trung dẫn đường đi ở phía trước.
Đương nhiên công phu gặp người nên hầu hạ đều trưng ra khuôn mặt cười ba phần, thì Đoàn Hiệu Trung đã làm tốt hơn cô rất nhiều. Đi qua mỗi góc
cua, trong miệng lại nói không ngừng những câu cung kính "Mời ngài",
"Ngài cẩn thận một chút", làm cho Tiểu Tây phải bội phục sát đất.
Đoàn người chậm rãi đi đến chỗ Tộc Nạp Tây.
Luôn canh giữ trước cổng Tộc Nạp Tây là hai người bảo vệ, vừa thấy có
nhiều người đi đến, hơn nữa còn có bí thư của trưởng huyện là Đoàn Hiệu
Trung dẫn đầu, vội để lại anh Hắc canh giữ, một người đàn ông trung niên khác tên là Bàn Hán mang bọn họ đi vào, dẫn bọn họ tới nhà họ Lam.
Người làm của nhà họ Lam nhìn thấy nhiều người như vậy thì cũng rất hoảng sợ, vội vàng chạy vào bên trong thông báo.
Lam Thiên Long vừa nghe thấy bí thư huyện Đoàn Hiệu Trung dẫn theo Đoàn
Kiều Thành tới đây, anh cũng không dám chậm trễ, để Mạc Yên chờ ở nơi đó rồi chạy vội ra đón khách.
Lúc người làm thông báo cũng không có nói tới cha con Nam Bá Đông, cho
nên Mạc Yên không biết rằng cha con Nam Bá Đông và Nam Tinh đã tới đây.
Mà tín hiệu vệ tinh ở trên núi không được tốt, Nam Bá Đông và Nam Tinh
không tìm được vị trí chính xác của Mạc Yên, còn phải chờ Lam Thiên Long tới đây thì mới có thể xác nhận Mạc Yên có còn ở đây hay không. Cũng
vào lúc này, Trình Khuynh Nam đã đi ra rồi!
Cô không thấy Lam Thiên Long nên có chút kinh ngạc, nhưng không có anh ở đây thì cô hành động càng thuận lợi hơn. Lúc nhìn thấy Mạc Yên, thì nụ
cười ở trên mặt của đặc biệt sáng lạn hơn, "Yên Yên, Lam phu nhân đã
đồng ý sẽ suy nghĩ lại, nhưng bà muốn nói chuyện với cô, cô vào đi, tôi ở ngoài đợi cô!"
Mạc Yên nhìn Trình Khuynh Nam liền cảm thấy trong lòng có chút bất an, nhưng lại không nói nên lời rằng có điểm nào không đúng.
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Trình Khuynh Nam, cô dằn xuống nỗi bất an ở trong lòng, gật đầu cười, "Tôi vào trong đây!"
Lúc Mạc Yên đi vào liền đón nhận ánh mắt sắc bén của Lam Khảm Khảm như
muốn chọc thủng người, Mạc Yên sửng sốt một phen, sau đó liền mỉm cười
chào hỏi, "Lam phu nhân, xin chào! Tôi là Mạc Yên!"
Hiển nhiên Lam Khảm Khảm hơi bất ngờ rằng dưới ánh mắt của bà mà Mạc Yên vẫn có thể mỉm cười và thản nhiên chào hỏi bà, một đứa nhỏ dễ thương
như vậy làm sao bà có thể sinh ra ác cảm cho được. Sau đó bà cũng thu
lại một chút thái độ thù địch, "Ngồi đi! Tôi có chút chuyện muốn hỏi
cô."
Mạc Yên làm theo ý bà, ngồi xuống đối diện bà, "Không biết Lam phu nhân
có gì muốn hỏi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, hễ nói là sẽ nói ra
hết."
"Tôi muốn biết, người trúng cổ trúng nó trong tình huống nào?" Vẻ mặt
khi nói câu hỏi của Lam Khảm Khảm cực kỳ nghiêm túc, cặp mắt sâu xa của
bà cũng loé lên tia sáng lạnh, làm cho vẻ mặt của bà có chút muốn nhấn
chìm người.
Mạc Yên ho nhẹ một tiếng nói, "Người trúng cổ là anh trai tôi, tên là
Nam Bá Đông, còn có cháu tôi, tên là Nam Tinh. Khoảng một thời gian
trước tôi mới thấy cổ độc của anh ấy phát tác, nghe bác sĩ nói, tính
mạng của anh ấy cũng chẳng còn được bao lâu nữa rồi! Anh trai và cháu
trai đều là người thân mà tôi cực kỳ yêu thương, tôi không đành lòng
nhìn bọn họ chịu khổ, lại càng không muốn anh ấy chết khi tuổi còn quá
trẻ. Lúc bạn tốt của tôi là Độc Cô Thiên Nhai nghe thấy chuyện này, liền chỉ cho tôi một con đường sáng, nói rằng Lam phu nhân có thể có biện
pháp giải được cổ độc này, nên tôi liền đánh liều tới cửa quấy rầy."
Ánh mắt của Lam Khảm Khảm chợt loé, "Cô biết
Chương 78: Quân hôn độc ái
Độc Cô Thiên Nhai? Cô và cậu ta có quan hệ tốt không?"
"Dạ tốt!"
"Vậy cổ độc của anh trai cô bị trúng như thế nào?"
Mạc Yên cười xin lỗi, "Thật xin lỗi, cái này thì anh ấy chưa từng nói với tôi."
Lam Khảm Khảm trầm ngâm một hồi, rồi nói, "Cổ độc này phải nhìn thấy
người bị thì mới có thể xác định được cổ độc gì, như vậy đi, cô có thể
liên lạc với anh cô tới tộc một chuyến hay không?"
Trong lòng Mạc Yên rất vui, "Đương nhiên là được rồi, sau khi tôi xuống
núi thì lập tức gọi điện cho anh tôi, kêu anh ấy mang theo cháu tôi qua
đây gặp bà."
Lam Khảm Khảm khẽ gật đầu, nâng chén trà bên cạnh lên, như không để tâm
nâng lên trước mặt Mạc Yên, "Mạc Yên tiểu thư, nếm thử trà thơm trong
tộc của tôi đi."
Mạc Yên có việc cầu xin người ta, người ta lại nhiệt tình mời cô dùng
trà, thì làm sao cô lại không biết xấu hổ mà từ chối được. Vì thế cô
liền bưng chén trà lên, làm lễ với Lam phu nhân, nhẹ nhàng uống hết ngụm trà thơm đó.
Đột nhiên cảm thấy trong cổ như có thứ gì đó chuyển động, trong lòng Mạc Yên hồi hộp nhảy lên.