
càng giống như hai chị em. Bề ngoài của hai người cực kỳ nổi bật, đứng
cùng một chỗ, nhìn như thế nào cũng thấy rất đẹp mắt.
Lúc Đoàn Kiều Thành đi ra thì vẫn đứng tại một góc, lẳng lặng nhìn chăm
chú vào nhất cử nhất động của Mạc Yên, càng nhìn thì tim càng đập mạnh.
Nếu như cuộc đời này có thể cưới được một người vợ đẹp như vậy, chỉ sợ
anh nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
Lúc Đoàn Kiều Thành nhìn thấy đôi lông mi thanh tú của Mạc Yên cau lại,
và vẻ mặt bất an. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, giả bộ vô tâm nói
chuyện với cô, "Anh Đông sẽ không có chuyện gì đâu!"
Mạc Yên nhìn anh một cái, biết anh có thể xưng anh em với Nam Bá Đông
thì khẳng định quan hệ của hai người rất tốt, liền ừ nhẹ một tiếng, "Cảm ơn!"
Đoàn Kiều Thành lại mang theo một chút cẩn thận hỏi, "Chị dâu, hình như
vừa nãy em có nghe chị gọi anh Đông là anh trai của chị có đúng không?"
Mạc Yên cảm thấy vấn đề mà anh hỏi có chút đột ngột, đôi lông mày nhíu
lại, nhìn anh một cái. Lúc nhìn thấy ánh mắt của anh không có gì là
không đúng, cô vẫn là trả lời anh, "Đúng, anh ấy là anh tôi!"
Trong lòng Đoàn Kiều Thành vui vẻ, "Vậy quan hệ của các người là...?"
Tại sao người đàn ông này lại nhiều chuyện như vậy? Hỏi rồi giờ lại hỏi nữa?
Trong lòng Mạc Yên oán thầm, liếc nhẹ anh, mặt cười hơi trầm xuống,
không khách khí trả lời, "Việc này không có quan hệ gì tới anh sao?"
Đoàn Kiều Thành xấu hổ che miệng ho nhẹ, là mình quá nóng vội rồi!
Anh lập tức cười áy náy, "Thật xin lỗi! Là tôi quá đường đột rồi! Bất
quá việc này lại có quan hệ với tôi! Nếu như chị dâu không phải là chị
dâu, mà là em gái của anh Đông, không phải tôi có cơ hội theo đuổi sao?"
Cái gì là chị dâu không phải là chị dâu chứ? Lúc này lại nói loại đề tài này, Đoàn Kiều Thành thật đáng ghét! Chẳng lẽ anh ta không biết nhìn
sắc mặt người khác sao?
Mạc Yên không thèm để ý, nhìn Nam Tinh, "Tiểu Tinh, con có nghe rõ anh ta đang nói cái gì không?"
Nam Tinh cười lạnh lẽo, "Không rõ! Chẳng qua chỉ là một người không quen biết, cách tiếp cận người này đã quá lỗi thời rồi, mẹ, đừng để ý đến
chú đó!"
Đoàn Kiều Thành biết hai mẹ con này đang muốn làm cho anh xấu hổ nên anh không giận, muốn có được người đẹp cực phẩm đến tay thì luôn phải trả
một cái giá rất lớn. Chẳng qua đây cũng chỉ là lời nói mồm mép, da mặt
anh rất dày, không sao, anh vẫn gánh được.
Sau đó anh liền vui vẻ hỏi, "Tiểu Tinh, phương pháp tiếp cận nào mới
tính là thời thượng, không bằng con dạy cho chú Đoàn đi, có được hay
không?"
Nam Tinh lạnh lùng liếc anh một cái, quay mặt đi, mặc kệ anh.
Một đám người kia đều là người biết rõ thủ đoạn của Đoàn Kiều Thành, giờ nhìn thấy Đoàn Kiều Thành đột nhiên trở nên không biết xấu hổ, lại còn
không chịu phục, làm cho cả đám đứng trong bóng tối cười trộm. Nhưng mới vừa nhấc mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt lạnh của Đoàn Kiều Thành quét
tới, như bị chậu nước lạnh đổ xuống, toàn thân lập tức phát lạnh. Cả đám nhanh chóng làm bộ như không có việc gì quay đầu đi, không dám nhìn lại bộ dáng luống cuống của ông chủ lớn.
***
Bên trong phòng, Lam Khảm Khảm đè lại cảm xúc như sóng lớn mãnh liệt ở
trong lòng, chờ cái người tên Nam Bá Đông trúng cổ độc tuyệt tình đến
đây.
Bà biết chân tướng về cái chết của em gái mình, chỉ có người đàn ông này mới có thể giải được.
Trong lòng ba tưởng tượng người đàn ông này như thế nào, vì sao em gái
mình lại hạ cổ độc tuyệt tình lên người anh chứ? Con bé yêu anh như vậy
sao?
Trong lòng đang suy đoán thì trong đáy mắt liền nhìn thấy Nam Bá Đông
kiêu ngạo, lãnh khốc, và mạnh mẽ đang đi đến, Lam Khảm Khảm liền hiểu rõ rồi!
Người đàn ông cao lớn như núi này, có một khuôn mặt tuấn tú như tượng
điêu khắc ở Hy Lạp, đứng ở đó như vậy, làm cho người ta cảm thấy có một
loại khí thế vương giả bức người.
Một đôi con người màu xanh đậm như biến lớn vô tình, rộng lớn, và lạnh
lẽo, bà vẫn luôn thản nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Bá Đông nhìn
lướt qua, cũng nhịn không được trong lòng lại run lên.
Phượng Phượng, nếu như em thật sự yêu cậu ta, chỉ sợ em là người phải chịu thiệt!
Một người đàn ông như thiên thần như vậy thì làm sao có thể yêu em chứ?
Chẳng trách em lại hạ cổ độc tuyệt tình lên người cậu ta, có phải em
nghĩ nếu cậu ta không yêu em, thì em muốn huỷ đi cậu ta sao?
Năm đó em đã từng nói qua lời này, hôm nay em đã thực hiện triệt để rồi!
Nghĩ đến em gái và mình sống nương tựa với nhau từ nhỏ đến lớn, ánh mắt
Lam Khảm Khảm có chút ẩm ướt. Lúc nhìn lại Nam Bá Đông, thì ánh mắt của
bà lại khôi phục sự lạnh lùng và lạnh nhạt.
Lam Thiên Long thấy bọn họ nhìn nhau một hồi, không khí xung quanh dường như cũng bắt đầu ngừng lại, anh vội giới thiệu, "Mẹ, vị này là Nam Bá
Đông tiên sinh."
Rồi anh lại nhìn Nam Bá Đông giới thiệu, "Còn vị này là mẹ của tôi, phu nhân Lam Khảm Khảm."
Nam Bá Đông vươn tay với Lam Khảm Khảm, khách khí và xa cách nói, "Lam
phu nhân, thật xin lỗi! Xin thứ cho chúng tôi mạo muội tới quấy rầy."
Lam Khảm Khảm hơi nhếch môi, "Không sao!"
Sau đó vươn tay để lên mạch đập của anh, nhắm mắt lại, tinh t