
ế dùng ngũ cảm lục thức xem tình hình của cổ độc.
Khi cổ độc giấu trong người của Nam Bá Đông cảm giác được hơi thở quen
thuộc trên người Lam Khảm Khảm, mà bắt đầu không an phận và đập không
ngừng, như muốn phá cơ thể chạy ra.
Nam Bá Đông lập tức cảm giác một cổ đau đớn quen thuộc đang ăn mòn thần
kinh đang đau đớn của chính mình, mày rậm nhăn lại, răng cắn chặt, thật
sự không kêu ra một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán lại không ngừng
chảy ra.
Khi Lam Khảm Khảm phát hiện cổ độc đang xao động, thì bà liền biết cổ
độc tuyệt tình này là của em gái bà, Lam Phượng Phượng nuôi, ý định của
em gái khi dùng máu mình nuôi là muốn mang theo hơi thở đặc thù của nó.
Nghĩ đến em gái hương tan ngọc nát của mình, Lam Khảm Khảm khó nhịn đau
lòng, không khỏi đem sự tức giận trút hết lên người Nam Bá Đông.
Nhìn thấy bộ dạng và khuôn mặt tuấn tú của Nam Bá Đông đau đến mồ hôi lạnh chảy ra, lòng của bà như dễ chịu được một chút.
Kỳ thật giờ bà mà thúc giục cổ độc phát tán, Nam Bá Đông sẽ không tránh được tai kiếp này!
Nhưng nguyên nhân chết của em gái, bà vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Lam Khảm Khảm chậm rãi thu tay lại, nhìn về phía Nam Bá Đông không có
sức đang ngồi trên ghế, trong lòng bà đột nhiên có chút phức tạp, "Nam
tiên sinh, trước khi điều trị cổ độc cho cậu, tôi có chút chuyện muốn
hỏi cậu, có thể chứ?"
"Xin cứ hỏi!" Nam Bá Đông móc ra khăn tay, lau nhẹ mồ hôi trên trán, tựa như người chật vật vừa nãy chỉ là ảo giác của người khác mà thôi. Trong nháy mắt anh đã khôi phục lại sự tao nhã và ung dung của mình.
Nam Bá Đông đã trải qua biết bao sống chết, vừa nãy anh cũng cảm giác được trên người Lam Khảm Khảm phát ra sát khí nồng đậm.
Nhưng vì sao bà lại thu sát khí lại? Chẳng lẽ là vì vấn đề mà bà muốn hỏi có quan hệ với nhau sao?
"Tôi muốn hỏi Nam tiên sinh, cậu có biết một cô gái tên là Lam Phượng Phượng không?"
Nam Bá Đông nghĩ một lát mới trả lời, "Lam Phượng Phượng? Không biết!
Nhưng ngược lại tôi biết một cô gái tên là Vân Đoá Nhi, nếu như tôi
không có đoán sai thì cổ độc ở trên người tôi là do cô ấy hạ."
"Vân Đoá Nhi?" Nhất thời hai mắt của Lam Khảm Khảm dâng lên hơi nước, Vân Đoá Nhi là nhũ danh của Lam Phượng Phượng.
Bà kìm lại kích động ở trong lòng, giọng nói nghẹn ngào
hỏi. “Các người làm sao quen biết nhau?”
Nam Bá Đông đè mắt, cố gắng nhớ lại ký ức của mười một năm trước, “Năm
đó tôi lưu lạc ở Thái Lan, lúc bị người ta ăn hiếp đến bị thương nặng,
thì gặp được một cô gái Trung Quốc, là cô ấy đã cứu tôi! Cô ấy nói cô ấy đến từ Nam Cương, tên là Vân Đóa Nhi. Cô ấy hoạt bát, vui vẻ, lại biết
ăn nói, còn tôi thì trầm mặc và ít nói, cũng không thích nói chuyện lắm. Cô ấy so với tôi lớn hơn vài tuổi nên giống như chị gái chăm sóc cho
tôi trong một khoảng thời gian, tôi cực kỳ biết ơn cô ấy.”
Thấy Nam Bá Đông cúi đầu xuống, Lam Khảm Khảm có chút vội hỏi, “Rồi sao nữ?”
“Về sau...” Vẻ mặt của Nam Bá Đông như lâm vào giữa một loại thống khổ
và giãy giụa, nhưng phút chốc lại khôi phục bình thường, “Về sau tôi gặp người vợ đã mất của tôi là Mạnh Thu, năm đó tôi đang chạy trốn, bị
người của gia tộc đuổi giết, Vân Đóa Nhi đã cứu tôi, lại cùng lúc đó tôi cũng gặp phải một trận đuổi giết nữa, bấy giờ cô ấy cũng bị tôi làm
liên lụy, sau đó là vợ đã mất của tôi cứu tôi.”
“Cha vợ của tôi ở Tam Giác Vàng cũng xem như là có thế lực, lúc đó tôi
rất cần một sự che chở để tránh được đại nạn, vì thế tôi tạm biệt Vân
Đóa Nhi, theo vợ tôi về Tam Giác Vàng. Về sau, tôi cũng không gặp lại
Vân Đóa Nhi.”
“Lúc đó tôi cũng không biết mình bị trúng cổ độc, mãi cho đến khi vợ tôi sinh con ra bị cổ độc phát tác, băng huyết dẫn đến khó sinh mà chết.
Khi đó tôi mới biết mình bị trúng cổ độc, hơn nữa còn liên lụy cả vợ
con.”
Nam Bá Đông nói tới đây, nghĩ tới Mạnh Thu đã chết, nghĩ đến Nam Tinh
còn nhỏ tuổi nhưng trong thân thể lại ẩn chứa cổ độc không biết lúc nào
sẽ phát tác, anh đau khổ nhắm mắt lại.
Hai tròng mắt của Lam Khảm Khảm run lên, “Cậu nói, sau lần hai người tạm biệt nhau, thì không có gặp lại nhau sao?”
Nam Bá Đông khẳng định gật đầu, “Đúng vậy! Chúng tôi không gặp lại, sau
khi tôi biết mình bị trúng cổ độc thì đã từng cố gắng đi tìm Vân Đóa
Nhi, nhưng người đi nhà trống, tìm mọi cách cũng không tìm được tung
tích của cô ấy. Chỉ đành dặn lại những người xung quanh nhưng vẫn không
có tin tức. Bây giờ nếu không phải là nhờ Thần y Độc Cô, thì chỉ sợ
chúng tôi cũng không thể tìm được phu nhân ở nơi này.”
Nước mắt của Lam Khảm Khảm rơi như mưa, Lam Thiên Long vội bước lên vỗ lưng bà, móc khăn đưa cho bà rồi im lặng an ủi bà.
Sau một lúc, Lam Khảm Khảm đã khôi phục lại sự bình tĩnh, mới nói với
Nam Bá Đông, “Vân Đóa Nhi là tên của Lam Phượng Phượng, nó là em gái
ruột của Lam Khảm Khảm tôi, đã từng đi du lịch ở bên ngoài nửa năm, sau
đó chúng tôi nhận được tin tức ở Thái Lan truyền đến nói Vân Đóa Nhi tự
sát chết. Mấy năm nay, cái chết của Phượng Phượng là tâm kết ở trong
lòng tôi, em gái vui vẻ của tôi làm sao có thể chết như vậy chứ?”
Hai mắt của Nam Bá Đông run lên, lại hỏi