
a tộc.
Nơi đó và bên ngoài giống
như hai thế giới vậy. Anh ở bên ngoài đã rèn luyện vài năm, giờ ba mẹ
anh đều đã mất, cho nên anh muốn gánh vác trách nhiệm này, cho dù đây
không phải là ý nguyện của anh, nhưng anh cần phải tuân theo tố huấn mà
sống.
Mạc Yên thương tiếc nhìn anh, "Thiên Nhai, cho dù anh ở nơi nào, người
bạn này là em đều sẽ nhớ kỹ anh, ở nơi này...." Cô chỉ vào trái tim
mình, cười nói với anh, "Vĩnh viễn nhớ kỹ một người đàn ông tên là Độc
Cô Thiên Nhai!"
"Mạc Yên...." Độc Cô Thiên Nhai cười, hai bên khóe mắt cũng chảy xuống hai giọt nước mắt.
Mạc Yên vươn tay muốn lau đi nước mắt ở trên mặt của Độc Cô Thiên Nhai,
nhưng anh lại nhanh hơn tự mình lau đi nó, trên mặt lại khôi phục nụ
cười phóng khoáng như xưa, "Yên nhi, em đi đưa một viên thuốc cho anh
Đông đi, tí nữa anh ta sẽ tỉnh dậy thôi! Trong nhà anh còn có việc, anh
đi đây! Em -- hãy giữ gìn sức khỏe!"
"Anh cũng phải -- bảo trọng!" Nhìn bóng dáng Độc Cô Thiên Nhai đi nhanh rời đi, Mạc Yên lại rơi nước mắt lần nữa.
Cô biết sau lần gặp hôm nay, cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại Độc Cô Thiên Nhai nữa!
Sinh ly tử biệ, không muốn đối mặt, nhưng nó luôn luôn tới!
Mạc Yên lau sạch nước mắt, cầm thuốc mà Độc Cô Thiên Nhai đưa, đi về phòng của Nam Bá Đông, đổ ra một viên nhét vào miệng anh. Editor: Á bì
Lúc Mạc Yên đang tâm tâm niệm niệm kiễng chân trông chờ, cuối cùng Nam Bá Đông cũng chậm rãi mở mắt ra.
Đập mà mắt đầu tiên chính là giương mặt tươi cười kích động của Mạc Yên, "Anh Đông, anh đã tỉnh dậy rồi sao?"
Ánh mắt Nam Bá Đông ngắm nhìn bốn phía, phát hiện chỉ có mỗi mình Mạc
Yên ở đây, liền yếu ớt nói, "Yên nhi, tới đây ôm anh một cái! Để cho anh có thể cảm giác em còn tồn tại! Để cho anh cảm giác một chút, có phải
anh thật sự vẫn còn sống hay không?"
Mạc Yên khẽ quát một tiếng, "Đồ ngốc!" Nhưng lại nhanh chóng giang hai
tay ra ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng ghé vào trước ngực anh, vui mừng tới
phát khóc.
Tỉnh dậy thì tốt rồi! Chỉ cần anh tỉnh dậy là tốt!
Cảm giác ẩm ướt trước ngực, một tay Nam Bá Đông ôm lấy cô, một tay vỗ về đầu cô, mỉm cười, "Dạo chơi một vòng trước quỷ môn quan thì lại càng
cảm thấy không thể tách rời Yên nhi nhà chúng ta rồi. Yên nhi, chúng ta
về nhà đi!"
Mạc Yên liên tục gật đầu, "Được! Chúng ta về nhà, về nhà thôi! Nhưng mà anh chắc là anh có thể chứ?"
"Chắc mà!" Nam Bá Đông gật đầu cực kỳ khẳng định.
Mạc Yên hạ thấp mắt cười, nhìn anh tức giận, lòng cô đã thấy an tâm hơn rồi!
"Anh chờ em đi kêu người vào, bọn người anh Đoàn và Tiểu Tinh đều đang ở bên ngoài, biết anh tỉnh dây, nhất định bọn họ sẽ rất vui." Mạc Yên cúi đầu hôn lên mặt anh, rồi nhanh chóng trốn đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Nam Tinh, Đoàn Kiều Thành, Đường Thạch và Bạch Lãng, vẻ
mặt của tất cả đều kích động bước vào, một đám chen lấn hỏi anh.
"Ba, ba tỉnh rồi, thật tốt quá!"
"Anh Đông, không có sao chứ?"
"Đại ca, anh đã tỉnh?"
Nam Bá Đông trả lại tất cả bằng nụ cười ôn nhu, anh biết ngày giờ của
mình không còn nhiều, và cũng không muốn giả bộ bằng bộ dáng và bộ mặt
cay nghiệt để doạ người, cứ như vậy, ôn nhu như ngọc vẫn tốt hơn!
Mà biểu tình ôn nhu như ngọc này của anh khi bị từng người đi tới nhìn
thấy thì anh liền nhịn không được mà khôi phục lại bộ dáng cay nghiệt
như trước kia.
Nhìn thấy Tần Thiên Nham như con nhím dựng lông toàn thân như muốn đâm
Nam Bá Đông, nhíu mày nhẹ cười, "Xem ra anh vẫn còn rất có sức đấy, cũng không uổng công nhiều người đã lo lắng cho anh trong nhiều ngày, nếu
khoẻ rồi, thì có phải nên quay về hay không? Anh xem chỉ vì một mình anh mà nhiều người đã tốn không biết bao nhiêu sức để đến nơi quỷ quái này, nhanh trở về thôi!"
Nghe lời cay nghiệt của Tần Thiên Nham, Nam Bá Đông bị chọc tức đến mặt
đỏ bừng, lại thấy ánh mắt Mạc Yên nhìn Tần Thiên Nham hơi là lạ, lại
càng cảm thấy chua xót đến không thở được, che miệng ho khan.
Mạc Yên nhanh chóng bước lên giúp anh vỗ lưng để dễ thở.
Đường Thạch và Bạch Lãng bước đến trước mặt của Tần Thiên Nham, Đường
Thạch thật thà cười, "Tổng giám đốc Tần, giờ tay tôi có chút ngứa, chúng ta thi một chút chứ?"
Tần Thiên Nham cười nhẹ, vân đạm phong thanh nói, "Đến đây đi! Mấy ngày
nay kiềm nén không có chỗ phát, cậu muốn tìm ngược, thì cũng đừng trách
tôi!"
Nói xong, Tần Thiên Nham cực kỳ có khuôn cách đi ra ngoài.
Đường Thạch và Bạch Lãng liếc nhau, rồi cũng đi theo nhanh ra ngoài.
Nam Tinh và Đoàn Kiều Thành tự nhiên cũng không muốn bỏ lỡ vở kịch hay
này, hơn nữa, bọn họ cũng hi vọng Đường Thạch có thể trả lại những khó
chịu mà người đàn ông kia đã gây ra, tuy nhiên, đây lại là hi vọng quá
xa vời!
Ngay cả Nam Bá Đông nằm ở trên giường, cũng khó có được vẻ mặt khát khao nhìn về phía Mạc Yên, "Yên nhi, đỡ anh ra ngoài xem đi!"
Mạc Yên không nói gì, đỡ Nam Bá Đông lên, kỳ thật cô cũng muốn đi ra
xem. Tuy đã biết rõ kết quả nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi sinh ra một tia lo lắng.
May mà hôm nay thân thể của Nam Bá Đông cũng đã tốt hơn nhiều, có cô đỡ, căn bản anh có thể đứng dậy bước đi, chỉ là khoát tay lên vai cô, nhưng