
chân bọn họ mà tức giận, có thực lực hay không, thì con sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, con sẽ tiếp tục đảm nhiệm trọng trách này, con cũng không sợ bọn họ đến tra!"
Nam Bác Thao nhìn Mạc Yên thở dài một hơi, "Thật xin lỗi! Yên nhi, tự nhiên ba lại đặt con vào nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, biến con trở thành mục tiêu cho những người trong nhà họ Nam, chẳng lẽ con không tức giận hay sao?"
Mạc Yên cười nhạt, giữa khuôn mặt trầm tĩnh, loé lên một tia sáng kỳ dị, "Phượng Hoàng còn phải dục hỏa trọng sinh*, huống chi đó là con. Người khác nghĩ như thế nào con không quan tâm, chỉ cần ba tin con có thể làm là được."
*Dục Hoả Trọng Sinh: trải qua bao năm đau khổ (Thất bại), cuối cùng cũng được sinh ra một lần nữa (Thành công).
Nhìn vẻ mặt tự tin của Mạc Yên trên gương mặt vốn rất xinh đẹp kia, càng giống như được bọc thêm một tầng ánh sáng, làm cho cả người cô lộ ra hào quang chói mắt. Nam Bác Thao như được nhìn thấy Bạch Yên của năm đó, bộ dáng ở trước mặt của ông cứng cõi nói, trong thời gian ngắn làm cho ông nhìn đến ngây dại.
Nam Tinh không dấu vết trèo vào trong lòng của Nam Bác Thao, thân thiết ôm ông, ngây thơ nói, "Ông nội, ông yên tâm, con và mẹ nhất định sẽ cố gắng!"
Bé thành công lôi kéo thần trí của Nam Bác Thao trở lại, Nam Bác Thao vuốt đầu của bé cười, "Đứa bé ngoan!"
Mạc Yên đúng lúc đứng dậy, "Ba, ba nghĩ ngơi một chút đi, chúng con trở về phòng trước."
Nam Bác Thao cũng không có giữ cô lại, vẻ mặt cũng tỏ ra mệt mỏi, "Ngay mai con bắt đầu theo ba lên tập đoàn, hôm nay chuẩn bị tốt một chút, đi đi!"
"Dạ, vậy chúng con đi ra ngoài."
Mạc Yên và Nam Tinh trở lại phòng của cô, Nam Tinh liền nhảy lên giường lớn, giang rộng tay chân, một đôi mắt to nhìn chăm chú vào Mạc Yên đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, yếu ớt hỏi, "Mẹ, mẹ thật sự muốn sống loại cuộc sống đấu đá lẫn nhau này hay sao?"
Mạc Yên để lược xuống, đi tới bên cạnh bé, cùng bé nằm xuống, ánh mắt nhìn trên trần nhà, thở dài một tiếng sâu kín, "Nếu như bây giờ con lớn lên thì thật là tốt, vậy mẹ cũng không cần quan tâm đến những chuyện kia."
Sau đó nghiêng người nhìn bé, "Nhưng trước khi con lớn lên, mẹ nhất định phải bảo vệ con. Tiểu Tinh, mẹ phải nhìn con lớn lên, chờ khi con tiếp quản được Nam thị, mẹ có thể thành công lui ra rồi! Ba của con ra đi thật quá sớm!"
"Mẹ, mẹ buồn sao?"
"Dĩ nhiên là rất buồn rồi, anh ta cứ buông tay như vậy, để lại hai mẹ con chúng ta, con lại còn nhỏ như vậy, mẹ cũng phải ép chính mình sống cuộc sống như vậy."
Tuy rằng cô ở trước mặt Nam Bác Thao thề son sắt rằng sẽ làm tốt hết tất cả mọi chuyện cũng chỉ muốn ông bớt lo, chứ thật ra thì cô chưa từng nghĩ tới cái loại cuộc sống đấu đá lẫn nhau này.
Cô nghĩ cuộc sống thì phải...Trong đầu đột nhiên hiện ra cuộc sống không màng danh lợi tốt đẹp trước khi bị trói tới Tam Giác Vàng, cuộc sống lúc đó của cô thật tốt đẹp! Hiện tại suy nghĩ một chút, ngay cả tâm tình chờ đợi trong lúc đó cũng đều là hạnh phúc và bình an.
Nhưng bây giờ, cô như nhảy vào một thời không quỷ dị, tất cả mọi người xung quanh đều có một khuôn mặt mới, cô không thể thay đổi hoàn cảnh lại không thể không thích ứng với hoàn cảnh và thích ứng với từng người.
Bất chợt trong lúc đó Mạc Yên rất muốn về nhà, nghĩ đến trong nhà có cha mẹ đã hai năm rồi không gặp, cha mẹ nhất định vì cô đã chết mà rất đau lòng, cũng không biết hiện tại hai người già bọn họ đã ra sao? Cô thật sự rất bất hiếu!
Tay của Mạc Yên run run cầm lấy điện thoại đi động, nhấn dãy số đã ghi tạc ở trong đầu mà chưa từng quên.
Điện thoại vừa vang lên, thì liền thông, "A lô..."
Lúc giọng nói quen thuộc rõ ràng truyền vào trong màng nhĩ của cô, tức khắc nước mắt rơi đầy mặt của Mạc Yên.
"Alo, alo, alo, nói chuyện đi chứ..."
Lúc giọng nói ở trong loa đang không ngừng gào thét, Mạc Yên đã khóc thành tiếng trước, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Kể từ sau khi xảy ra sự kiện đấu súng ở Tam Giác Vàng, đối với những người và những chuyện ở trong thủ đô, Mạc Yên lựa chọn phương thức giải quyết là đóng kín hết tất cả lại, cho dù cô biết những người ở trong nhà và
Tần Thiên Nham ở sau lưng phái người đi tìm cô, nhưng cô vẫn như cũ cầu
xin Mạc Hàn xử lý cho tốt chuyện cô đã "chết". Bởi vì lúc đó cô hoàn
toàn không muốn trở về nơi cô đã từng rất quen thuộc, không muốn gặp lại bất kỳ người nào cô quen.
Cô và Tần Thiên Nham cùng nhau lớn lên, nếu như cô nhìn thấy những người đó thì họ sẽ làm cô nhớ đến Tần Thiên Nham.
Mà chỉ cần nghĩ đến Tần Thiên Nham, cô sẽ nghĩ đến ngày đó viên đạn đã bắn thẳng vào trong ngực làm cô đau đớn, loại đau đến mức tận cùng, đau đớn xâm nhập vào mỗi tấc trong da thịt, làm mỗi tế bào đều đau đớn.
Cô cho rằng cô có thể cứ như vậy phong bế hết tất cả.
Nhưng mà, hai năm đã qua, tâm hồn đã bị phong bế đã bị sự ấm áp của Nam Tinh dần dần mở ra lần nữa.
Nhớ đến hôn nhân của hai người, một khi đã buông ra thì tựa như thủy triều cuồn cuộn chảy đến.
Bạch Yên ở đầu bên kia trong thủ đô kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, cau mày nhẹ trách, "Là người nào nhàm chán như vậy, đã gọi điện tới