Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326563

Bình chọn: 9.5.00/10/656 lượt.

này mới phải chứ, tại sao lại có

thể dễ dàng để hai người của thế hệ thứ hai đắc thủ như vậy? Những lính

canh gác ở những vùng phụ cận, chẳng lẽ đều ăn cơm ngồi rồi sao? Thời

gian và tuyến đường mà bọn họ xuất phát đều đã có những lực lượng liên

quan kiểm tra nghiêm ngặc, những sát thủ thế hệ thứ hai này làm sao có

thể dễ dàng đến gần đoàn xe của bọn họ như vậy?

Mạc Yên càng nghĩ càng kinh hãi, cầm tay của Nam Tinh, cũng bởi vì trong lòng vô cùng

khẩn trương và bất an mà càng nắm càng chặc, bóp đỏ tay của Nam Tinh mà

cô cũng không biết.

Nam Tinh lo lắng nhìn cô, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Mạc Yên chợt hoàn hồn, "Mẹ không sao!" Cúi mắt nhìn thấy tay của Nam Tinh

bị mình bóp đến đỏ bừng, trong lòng cảm thấy đau, trong mắt tràn đầy áy

náy, "Thật xin lỗi! Tiểu Tinh, có đau hay không?"

"Không đau!"

Nam Tinh lắc đầu, lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Yên, "Mẹ, tinh

thần của mẹ nhìn không được tốt lắm, hay hiệp đàm lát nữa cứ giao cho

con xử lý đi."

Mạc Yên trừng lớn mắt, nhìn bé, "Con khẳng định, con có thể xử lý hiệp đàm này được sao?"

Khuôn mặt đẹp trai của Nam Tinh nhếch lên một nụ cười tự tin ngạo nghễ, "Dĩ

nhiên là không thành vấn đề rồi!"

Mạc Yên sờ đầu bé, cười nói, "Vậy được rồi! Để mẹ xem Nam Tinh của chúng ta có bao nhiêu lợi hại!"

Miệng của cô nói không sao, nhưng trong lòng của cô lúc này lại loạn thành

một đoàn, từng tiếng rống to đến tan nát cõi lòng của Tần Thiên Nham như ma âm xuyên thủng qua não của cô, một lần lại một lần vang lên trong

đầu cô, trong đầu cô lại hiện ra cặp mắt tràn đầy đau lòng, tự trách và

áy náy kia của anh.

Những chuyện xảy ra với anh trong mấy năm

qua, tuy Mạc Yên không liên lạc nhưng đều nghe Mạc Hàn nói qua, lúc đó

khi mình nghe xong, hận lại nặng ngàn cân, tim bị phủ kín, cho dù anh

làm cái gì cũng không thể nào cảm động lòng của cô.

Nhưng lúc cô

thấy anh ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh ngày hôm qua, vẻ mặt tiều tụy và

hai tròng mắt đỏ ngầu kia bỗng chốc làm lòng cô đau nhói.

Trên

người anh đã không hề có khí chất rực rỡ của lúc trước, không hề có nụ

cười sáng lạn. Nếu có thì chẳng qua là những vết sẹo của năm tháng, còn

có...những cái cau mày nặng như ngọn núi, nụ cười khổ sở, và...vết

thương đã ỉu xìu ở trong tim.

Tần Thiên

Nham, người đàn ông mà cô yên đến mức tận cùng mà hận cũng tận cùng, anh đã từng thông minh cơ trí như vậy, làm việc luôn sát phạt quyết đoán,

nhưng bây giờ, anh lại là một người đàn ông ngu ngốc như vậy sao?

Anh thật sự cho rằng có một số chuyện đã xảy ra, còn có thể xem như nó chưa từng xảy ra sao?

Anh đã từng gia tăng sự đau nhức trên người cô, sâu như vậy, sâu đến tận

xương tủy, sâu đến mức đến bây giờ cô vẫn không có cách nào quên được.

Quan hệ của bọn họ như tấm gương đã vỡ, cho dù có đoàn tụ thì cũng sẽ để lại vết nứt, sẽ không bao giờ biến mất.

Chỉ cần một lỗi, thì tất cả đã thua!

Đã từng là chuyện tình yêu nhiệt tình như vậy, hôm nay lại trở thành bi thương bạc bẽo, là số mệnh đã được định trước.

Tần Thiên Nham, hãy buông tay đi! Hãy yêu vị hôn thê của anh thật tốt. Anh

có cô ấy và gia đình của cô ấy giúp đỡ, anh sẽ từng bước thăng tiến, một bước lên mây, đoạn đường phía trước đang chờ anh chính là tương lai tốt đẹp, cần gì phải cùng em dây dưa phiền phức chứ.

Trong lúc ngẩn ngơ, xe đen đã vững vàng dừng lại trước cửa phòng chính của Trung Nam Hải.

Cảnh vệ bảo vệ nghiêm ngặc ở bốn phía, Nam Bá Đông, Mạc Yên và Nam Tinh bước từ trong xe ra, còn một chiếc xe khác thì có Đường Thạch và Bạch Lãng

bước xuống.

Thủ trưởng Nhất Hào dẫn đầu nhóm Bộ trưởng bộ quốc

phòng, Tổng tham mưu trưởng, Cục trưởng công an, còn có người phụ trách

chiêu đãi ngày hôm qua là Thôi Khai Bình và Tần Kiến Quốc, giơ lên khuôn mặt cười tươi thân thiết, tiến lên đón, cùng bắt tay với Nam Bá Đông,

và Mạc Yên.

Nam Tinh là một đứa bé chín tuổi rất yên lặng, thì cứ như vậy bị người ta bỏ quên.

Mạc Yên và Nam Tinh liếc mắt nhìn nhau, hiện tại càng kinh thường, sẽ làm

cho bọn họ càng khiếp sợ, hiện tại bọn họ đang suy nghĩ sẽ làm cho đám

người này mở rộng tầm mắt.

Nếu như để cho bọn họ biết, tất cả

những thiết bị tiên tiến này đều do đứa bé chín tuổi này thiết kế ra,

không biết bọn họ có ngất đi hay không?

Hai bên hàn huyên vài câu liền dẫn nhóm người của Mạc Yên vào phòng họp chuyên dụng.

Bên trong phòng họp rộng lớn sáng ngời lại có chút xa xỉ, trên màn ảnh rộng lớn kia, chiếu ra hai dòng phụ đề màu đỏ "Nhiệt liệt hoan nghênh phu

nhân Nam Yên, đại diện tập đoàn Nam thị đến chỉ dẫn! Cầu mong hai bên

hợp tác vui vẻ!"

Hai bên hàng ngũ đều đồng loạt ngồi vào chỗ của mình.

Thủ trưởng Nhất Hào dẫn đầu mỉm cười nói, "Phu nhân Nam Yên, hôm nay tôi

cũng không vòng vo nữa, xin hỏi các vị có mang đủ đồ thiết kế không? Có

thể giải thích rõ với chúng tôi một chút về tính năng và kỹ thuật sáng

tạo của các trang thiết bị mới này không? Nếu như sau khi các vị giải

thích rõ, bên chúng tôi cũng kiểm tra đo lường không vấn đề gì, vậy hôm

nay chúng ta cũng có thể trực tiếp ký hợp đồng ngay lập tức."

Mạc Yên (Nam Yên) cười,


Polaroid