
hai ngày nay mỗi khi đến lúc ấy sẽ không thấy bóng dáng, đi ra trước
ban công hướng vào trong nhà nhìn nhìn cũng không thấy người nào.
Chậc, tuổi còn nhỏ mà tính tình lại xấu như vậy.
Hôm nay sinh nhật, chạng vạng La Lỵ đã lên xe, ban ngày đã cùng với cô ấy
chơi đùa điên cuồng một hồi, sau đó đến xế chiều cảm thấy mỹ mãn mới
tiễn cô ấy lên xe, tôi lại quay về trường học cùng bạn cùng phòng đi
chúc mừng.
Kỳ thật nói đúng ra mấy cô nàng này cũng không tính là bạn cùng phòng, khi đó tôi ở trong ký túc xá đợi vài ngày thì xin học
ngoại trú, nhưng trước khi đi, trưởng phòng ký túc xá đem sinh nhật của
mỗi người ghi vào sổ… Bao gồm cả tôi.
Từ đó về sau tuy không cùng các nàng ở chung một chỗ, tình cảm tương đối nhạt đi, nhưng trong lòng
ít nhiều cũng bận tâm, dù sao không có ai lại đi cự tuyệt ý tốt.
Buổi tối mua bánh ga-tô cùng các bạn cùng phòng ăn, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Tôi cầm chén đũa để xuống, vừa mới đi ra mở cửa, lại bỗng nhiên mặt không đổi sắc đóng sầm cửa lại.
“Cục cưng, không nên thô bạo như vậy a.” Khách không mời mà đến Chung Ý
không ngại đau, cơ thể lách qua kẹt cửa, vừa xách bánh ga-tô vừa cầm bó
hoa hồng chen vào.
Cả phòng đang vui cười nhìn đến tên học viên
lang sói này thì tắt nghẹn, tôi bỗng nhiên nhớ tới Nhâm Tây Cố, cùng là
nhân vật làm cho bầu không khí tẻ ngắt, vẫn là Nhâm Tây Có có điểm vừa
mắt hơn.
Nói đến cậu, không biết hiện tại cậu ra sao, phỏng chừng còn đang giận dỗi đi. Chậc, cho nên tôi mới không thích giao thiệp cùng con nít.
Đuôi mắt lườm đến bánh ga-tô trong tay Chung Ý, tinh tế xinh đẹp, tôi dứt khoát vô liêm sỉ đem bánh ga-tô tịch thu, hướng về
phía anh vẫy tay “Được rồi, bánh ga-tô em thu, anh có thể đi rồi.”
Mông Chung Ý gắt gao dính vào ghế ngồi, kêu to một câu “Manh Manh, em thực sự rất vô tình ~”
Tôi liếc mắt, lời ít mà ý nhiều “Cút!”
“Anh chính là thích em như vậy.” Chung Ý tiếp tục thâm tình chân thành, “Anh sẽ không buông tha em, anh sẽ ở phía sau yên lặng bảo vệ em…”
Tôi trực tiếp không nhìn anh ta. Nếu si tình như thế thì lau khóe miệng cho sạch đi, dấu son môi kia rất đả kích thành ý của anh đó.
…Có Chung Ý ở đây gây rối, lần sinh nhật này ầm ĩ đến nửa đêm mới về nhà.
Tôi mang theo bánh ga-tô cướp đoạt từ tay Chung Ý lên cầu thang, chuẩn bị về nhà bỏ vào tủ lạnh, ngày mai đưa qua nhà bên cạnh.
Điện thoại di động trong hành lang tối tăm tản ra ánh sáng, bóng đèn dưới
lầu không biết bị con nít nhà ai làm bể, tôi một đường sờ soạng mấy tầng lầu, đến trước cửa nhà thì không biết dưới chân đá phải vật gì, thiếu
chút nữa té ngã dưới đất.
Một cước kia đoán chừng có hơi nặng, vật ấm áp gì đó di chuyển, kêu hừ một tiếng…
Tôi kinh hãi, “Nhâm Tây Cố?”
“Chị đã về rồi.” Cậu ngồi ở bậc thang, thấp giọng nói.
Ánh sáng của điện thoại di động phóng trên mặt cậu, hiện tại tuy rằng là
cuối mùa xuân, nhưng ban đêm nhiệt độ hạ thấp. Thân thể cậu lại chỉ mặc
một kiện áo sơ mi phong phanh, môi cùng hai gò má vì đông lạnh mà hiện
lên sắc xanh nhợt nhat.
“Tây Cố, sao hơn nửa đêm rồi em còn ở
đây?” Tôi giơ tay kéo cậu, vừa mới chạm vào cơ thể liền bị hoảng sợ vì
độ lạnh, vội vàng cuống cả lên, cởi áo khoác trên người khoác thêm cho
cậu.
Cậu không tiếp, vẫn như cũ ngồi trên bậc thang lạnh lẽo: “Đi chơi vui vẻ không.”
“Vui a.” Tôi thuận miệng trả lời. “Em nhanh trở về phòng tắm nước nóng, đừng để cảm lạnh.”
Câu không để ý tới, một đường nhìn theo động tác của tôi đến vòng tay thạch anh trên cổ tay. “Đây là bọn họ tặng quà sinh nhật cho chị?”
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay: “Đúng vậy, mấy người bạn cùng phòng hùn tiền mua cho chị.”
Cậu không lên tiếng.
“Mau đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh.” Tôi lại kéo cậu.
Cậu vẫn không chịu động, nhướng mày nói: “Chị về trước đi, tôi nán lại đây một chút.”
“Em đông lạnh đến choáng đầu rồi hả?” Tôi hơi giận nói: “Có đi hay không a!”
“Không đi!” Cậu cũng lên tiếng trả lời tôi, sau đó dưới tầm mắt càng ngày càng lạnh của tôi chống đỡ một lát, mới không tình nguyện lẩm bẩm một câu:
“Chân đã tê rần…”
“Em thực sự là —— “
Tôi đỡ trán, nếu
không phải sợ hội ngược đãi trẻ em tôi tuyệt đối tu bổ lại đại não của
cậu ấy. Không có việc gì trổ tài mạnh mẽ làm chi a!
“Em đứng lên
từ từ, đừng nóng vội, chị đỡ em.” Tôi tay cầm bánh ga-tô tay kéo cậu,
vừa cúi người xuống, tay kia ôm lấy thắt lưng cậu cố sức kéo lên: “Sặc,
em bình thường ăn cái gì vậy, rõ ràng còn không có cao bằng chị, sao lại nặng như thế?”
Cậu rõ ràng lông tóc dựng đứng, buồn bực không
lên tiếng bỏ qua tay của tôi, tay trái nắm lan can đứng len xoay người
muốn đi, đáng tiếc vừa mới cất một bước, lập tức lại ngã rầm xuống đất.
“Em xem, em em, lại thể hiện nữa.” Tôi kịp thời vội vàng giơ tay ôm chắc lấy cậu.
“Tôi không sao, không cần chị quản!” Cậu lại hướng về tôi rống, giãy dụa từ trong lòng tôi thoát ra.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, nỗ lực thuận theo: “OK, chị mặc kệ, Tây Cố thiếu gia đây có thể cho phép tôi đỡ ngài đi về không?”
Cậu
sửng sốt, nhịn không được cười phì một tiếng. Rõ ràng là long tâm đ