
Ý cùng Ngô
Việt lái xe, phòng kỹ thuật của bọn họ cùng phòng hỗ trợ khách hàng của
bọn tôi đến một ngọn núi gần đây nói văn vẻ là cắm trại dã ngoại, trên
thực tế là đi quan hệ hữu nghị.
Bộ phận kỹ thuật trạch nam đông
đảo, đã sớm đối với các mỹ nữ ở phòng hỗ trợ khách hàng thèm nhỏ dãi đã
lâu, nhưng đau khổ không có cơ hội. Vừa lúc tôi cùng với Chung Ý cùng
Ngô Việt quen biết, nhóm người này thẳng thắng mượn cơ hội mở một bữa
tiệc cắm trại lớn. Khi trở về trời đã gần sáng, vừa mới chợp mắt không
bao lâu lại bị chuông cửa đánh thức.
“Làm sao lâu vậy mới ra mở cửa.” Nhâm Tây Cố nhăn mày đi vào.
Ăn chực còn bất mãn?
Tôi tức giận nói, “Chị còn có thể đứng dậy cũng đã cảm tạ trời đất rồi.”
Tóc vì ngủ mà rối bời, đôi mắt sưng phù, áo ngủ so với dưa muối còn nhăn hơn, may là người này là Tây Cố, bằng không với bộ dạng này tôi tuyệt
đối không dám đi ra ngoài gặp người.
Cậu quen thuộc mò đến nhà bếp, khó chịu la lên: “Tại sao là bánh mì, tôi hôm nay muốn ăn sandwich!”
Đệch, yêu cầu đừng nên cao như thế chứ.
Tôi ngáp một cái, bất đắc dĩ vào nhà tắm rửa mặt, khôi phục một chút tinh
thần sau cam chịu vào nhà bếp làm cho cậu sandwich, cậu đi theo sau tôi
loạn chuyển, nhà bếp cũng không lớn, bây cậu ấy đẵ sắp tới 1m8, thân
hình này ở trong đây chật chội, tôi gần như không gian xoay người hoạt
động cũng không có, “Đi đi đi, chờ chị hai phút, hai phút sau đưa ra cho em.”
Cậu lấy ra điện thoại di động : “Hai phút còn chưa làm xong, cơm chiều nay tôi muốn thêm món ăn, tôi muốn ăn tôm hùm.”
Tôi lé mắt trừng cậu: “Nhóc con, em còn có thể quá đáng hơn nữa không!”
Cậu cắm hai tay vào túi quần, huýt sáo ngồi trở lại bàn ăn, “Nhanh lên một chút, 20 phút sau tôi phải đi học.”
Con bà nó, trên trán tôi tuôn ra gân xanh, thiếu chút nữa trứng đang chiên
bị khét, lấy ra hai miếng sandwich trên dưới kẹp vào rau xà lách, sau đó rất nhanh đem thịt xông khói cắt miếng, lót lên lá rau diếp rưới nước
sốt, sau cùng cho trứng vào kẹp lại, sandwich nóng hổi mới ra lò đưa đến tay Tây Cố đại gia: “Ngài ăn thong thả a.”
Cậu cắn một miếng khó chịu nói: “Ngày hôm nay trứng chiên có hơi cháy.”
“Em không ăn thì trực tiếp đến trường.” Tôi bưng má nửa mê nửa tỉnh ngủ gà ngủ gật, chờ cậu ăn xong thu dọn rửa chén…
“Manh Manh.”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi ôn tồn, chưa từng nghĩ tới cái tên
này kêu ra có thể mềm mại lòng người đến vậy làm cho cả người nổi da gà, tôi bỗng dưng mở mắt “A,” hoảng sợ một tiếng lùi người lại, “Em tự
nhiên lại gần như thế làm gì!” Vừa mới mở mắt thì thấy ngay khuôn mặt
phóng đại của Nhâm Tây Cố, tôi lại càng hung hăng hoảng sợ.
Cậu đứng thẳng dậy, nhìn tôi từ trên cao xuống “Tôi phát hiện khóe mắt chị có một cục ghèn rất lớn…”
Tôi -_- ,làm sao có thể nói ra những lời vô lễ như thế đối với một thục nữ
như tôi! Tôi hận không thể ngay lập tức nhét cậu vào bụng dì Nhâm chế
tạo lại một lần nữa.
Vội vàng cầm khăn lau đi con mắt, nói bậy! Có gì đâu?
Cậu nhìn đồng hồ, nhấc cặp: “Tôi đi học.”
“Đợi chút,” tôi giữ lại, giơ tay sửa sang lại áo cậu: “Tốt xấu gì cũng lớn
chừng này rồi, mặc quần áo làm sao mà không chỉnh tề thế.”
Cậu rủ mắt nhìn tôi, không có lên tiếng.
“Nhìn chị chằm chằm thế làm gì,” tôi ngửa đầu liếc cậu, đầu ngón chân gần tê cứng: “Cúi xuống chút, em cao quá rồi.”
Cậu phối hơp khom người, chờ tôi sửa sang bề ngoài cho cậu đẹp trai lên, vỗ vỗ vai, “Được rồi, tiểu mỹ nam, đi đến trường đi.”
Từ sau khi Nhâm Tây Cố thi vào vào cao trung F xong, quan hệ chăn nuôi của tôi và cậu chính thức thành lập.
Ngoại trừ cuối tuần, mỗi ngày sáng sớm tôi đều phải 6 giờ từ trong ổ chăn
đứng lên làm bữa sáng cho cậu, sau khi tan tầm cũng tận lực về nhà sớm,
cùng cậu đi siêu thị mua đồ về nấu cơm, e là tôi đúng là số mạng gian
khổ, trải qua một thời gian lâu như vậy, có phần cảm thấy giống như nuôi dưỡng một mãnh thú khổng lồ…
Tuy nhiên tôi còn rất lạc quan an
ủi bản thân, coi như là sớm thể nghiệm cuộc sống nuôi dưỡng trẻ em, sau
này tôi có con cũng không luống cuống tay chân. Dù sao nói như thế nào,
tôi có con cũng không có khả năng bị làm khó như sống với cậu… phải
không?
Sau khi rửa chén, tôi quay về giường chuẩn bị ngủ, ngủ một giấc mãi đến 3 giờ chiều, quả nhiên là Chung Ý, điện thoại gọi đến muốn tôi cùng đi uống trà chiều, tôi tám phần mười là ngủ mơ màng, vô ý thức hỏi một câu, “Vậy Ngô Việt có đi không?”
Điện thoại kia bỗng chốc im lặng, Chung Ý ai oán nói: “Manh Manh, em quả nhiên hồng hạnh vượt tường.”
Mặt tôi đỏ lên, lạnh lùng mạt sát một câu: “Anh nhanh như vậy đã bị bệnh Parkinson? Sức tưởng tượng rất phong phú.”
Chung Ý hắc hắc hai tiếng, đột nhiên nói: “Manh Manh, em không cần lo lắng
cho anh, em hiện tại cũng đừng kéo dài, cuối tuần có thời gian nên đi
quan hệ hẹn hò, đừng chờ Ngô Việt nữa.”
Tôi ngón tay quấn dây
điện thoại, ý tứ của anh tôi đương nhiên hiểu được, tôi đã đến độ tuổi
kết hôn, bây giờ nên lấy việc kết hôn làm tiền đề gặp gỡ bạn trai, hơi
rề rà nữa, sẽ bỏ lỡ thời kỳ.
“Em sẽ suy nghĩ, tuy nhiên anh vừa…” Anh ấy vừa nhắc tới Ngô Việt như v