XtGem Forum catalog
Quân Sinh Ta Đã Lão

Quân Sinh Ta Đã Lão

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323971

Bình chọn: 7.5.00/10/397 lượt.

ố có bạn gái không? Bình thường cậu ấy rất khó tiếp cận, cho nên tất cả mọi người không rõ lắm tình trạng của cậu ấy ra làm sao, chị cũng thấy đấy, " cô ấy so vai lui lại cô bé xinh xắn bên cạnh, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra hướng về phía tôi cười cười, "Cho nên mạo muội hỏi chị vấn đề này."

Tôi dừng lại, gật đầu.

Mặt cô bé thoáng chốc buồn bã, nhưng vẫn lễ phép nói một tiếng, "... Cảm ơn."

Bạn cô ấy cố sức vỗ vỗ bả vai cô, "Như nói với bạn Nhâm Tây Cố tám chín phần mười đã cùng Sở Kiều ở một chỗ, như vậy cũng tốt, lần sau đổi một..."

Chẳng biết xung động nổi lên từ đâu, tôi đối với hai người đã đi xa lớn tiếng nói, "Không phải là Sở Kiều!" Bạn gái của Tây Cố không phải Sở Kiều ——

Là tôi!

Các cô nhóc bị dọa một cái, kinh ngạc quay đầu lại.

Tôi thở sâu, miệng mở ra, nhưng câu 'Là tôi' kia, lại không hiểu làm sao phun ra không được.

Tầm mắt chiếu xuống sân bóng rổ, Sở Kiều đang cười to, lúc Tây Cố một cú ném vào rổ nắm chặt nắm tay nhẹ nhàng chạm vào anh, trang phục cùng kiểu dáng, động tác cùng ánh mắt ăn ý mười phần...

Tôi tiến thêm một bước, giày cao gót dưới chân lanh lảnh "Cộp" một tiếng, vừa vặn bộ đồ công sở bao bọc lấy hai chân tôi.

Tôi nhìn thiếu nữ nhảy lên tỏa sáng dưới sân bóng, lần đầu tiên ý thức được thời gian bản thân đã trôi qua đi là đáng sợ cỡ nào.

Năm tháng tuổi hoa sáng lạn kia, đã vô pháp đuổi theo.

Tôi chính là thất vọng khó chịu, vì sao ở khoảng thời gian tôi tươi đẹp nhất, không thể gặp gỡ anh như bây giờ?

Tiếng chuông vang lên kết thúc trận đấu, Tây Cố cùng Sở Kiều sóng vai đi về hướng tôi.

Trên người Tây Cố mùi mồ hôi xen lẫn hơi nóng, buồn bực không lên tiếng, một mực kéo tôi đi về phía cổng ra.

"Aiz, Tây Cố, đừng gấp như thế, còn sót đồ nè!"

Sở Kiều đuổi theo, trên tay xách theo chiếc túi được đóng gói thiếu chút nữa bị quên ở chỗ ngồi, "A, hình như là đồ ăn."

Tây Cố "Ừ" một tiếng, sắc mặt vẫn như cũ không tốt, một tay anh vẫn giữ lấy tôi, tay kia mang theo ba lô, không có tiếp nhận lấy.

Sở Kiều nâng túi lên, cười nói, "Mình đến xem chị Hác Manh đưa tới cho Tây Cố bữa tiệc lớn gì."

Tôi xoay mạnh người lại muốn tiếp nhận cái túi từ trong tay cô ấy, "Là thứ gì vậy..."

Cô ấy thấp giọng hô một tiếng, không biết là cố tình hay vô ý, khi ngón ngón trỏ tôi vừa mới chạm vào viền túi thì tay Sở Kiều bỗng nhiên buông lỏng, thoáng chốc quai túi bị buông ra chiếc túi rơi xuống đất, cháo củ từ rơi vãi khắp nơi...

Tôi rốt cục hối hận ngày hôm nay vì sao lại muốn đến đây.
Tây Cố không hiểu được.

Đối với Tây Cố mà nói, bởi vì bạn của anh không cẩn thận làm đổ một chén cháo mà nổi bão không phải là chuyện mà Hác Manh tôi sẽ làm.

Không ngờ tôi tuổi tác lớn như thế, so với phụ nữ bình thường sẽ càng bao dung anh, càng lương thiện hiểu ý người, hoàn toàn sẽ không lòng dạ hẹp hòi?

Tôi hiện tại đang làm gì?

Tôi nhìn lại bản thân, túi công văn, giày cao gót, đồ công sở, xung quanh đồ thể thao, giày chơi bóng, cặp sách.

Giống như vào nhầm nhà xấu hổ, giống như mang một đôi giày không vừa chân.

Tôi có một phần công việc có thu nhập cao, tướng mạo tính nết cũng không tệ, vận đàn ông tuy rằng không đỏ nhưng là không đứt đoạn qua... Như vậy, giờ phút này tôi đến tột cùng là vì cái gì phải nghẹn khuất chịu đựng, giấu diếm tự ti, khổ sở mà nhìn?

Vì cái gì tôi muốn làm cho bản thân trở nên hèn mọn như vậy.

Là bởi vì thứ tình yêu chết tiệt không thể tránh được này?

Tôi thu hồi tay, thản nhiên nói, "Cô bé, nhẫn nại của chị lớn đây cũng có mức độ. Tôi lúc bằng tuổi cô còn rất hồn nhiên đó."

Sở Kiều đang cúi đầu xin lỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, miệng vẫn như cũ nói, "Thật xin lỗi, chị Hác Manh chị thật sự hiểu lầm , em không phải..."

Tôi chán muốn chết cắt ngang cô ấy, "Đổ cũng tốt, đỡ phải cho tên nhóc không biết điều này ăn, làm phiền ngài nha."

Tây Cố âm thầm cầm tay của tôi, không tán thành đè thấp giọng, "Manh Manh."

Tôi dùng lực mạnh một chút, tránh khỏi tay Tây Cố, túi xách kẹp vào người cồm cộp cồm cộp bước nhanh rời đi.

Đằng sau lưng Sở Kiều lần nữa lẩm bẩm mấy tiếng thực xin lỗi thực xin lỗi hỗn tạp với lời khuyên giải an ủi của Tây Cố, tôi đi càng nhanh, không muốn lại ẩn nhẫn nữa.

Tây Cố anh cứ lưu lại chầm chậm an ủi đi, trò khôi hài này tôi sẽ không tham dự.

Gần đến cổng trường thì đột nhiên bên hông căng thẳng, bất thình lình bị từ đằng sau hung hăng ôm lấy.

Tây Cố rốt cuộc bỏ Sở Kiều qua một bên, một đường đuổi đến.

Anh thở gấp chặt chẽ ôm tôi không buông tay, "Manh Manh, em cuối cùng muốn anh làm gì?"

Cuối cùng muốn làm gì?

Trên đường trở về tôi với anh dưới áp suất thấp đi vào siêu thị mua đồ ăn, anh ở phía sau cùng tôi mua hàng, mặt lạnh suốt cả đoạn đường ra vào.

Bữa tối ai cũng không có tâm tình đi làm, tuy rằng mua đồ ăn, nhưng cuối cùng vẫn là ở quán cơm rang dưới lầu đóng gói hai món một canh.

Anh một thân mồ hôi khó ngửi, cơm nước xong tôi giục anh đi tắm rửa.

Tuy rằng còn đang trong chiến tranh lạnh, nhưng Nhâm Tây Cố chỉ nhìn tôi một cái, sau khi ăn xong ngoan ngoãn cầm quần quần áo đi vào nhà tắm.

Tôi trực tiếp ôm tài liệu quay v