
nh, hiện tại không có Oánh nhi, cuộc sống quả thực khổ sở a! Tất cả đều tại Ngọc nhi , làm hại nàng thảm như vậy, hừ……
Đang ở suy
nghĩ miên man, mục tiêu đã xuất hiện , Ngạo Quân vẫn như cũ duy trì tư
thế ban đầu, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, trên tay không biết khi nào
đã có khối ngọc bội.
“Quân sư,
tại sao lại ở đây một mình?” Mục tiêu, không, Lý tướng quân đi tới trước mặt Ngạo Quân, mặt không chút thay đổi hỏi, không kiêu ngạo không xua
nịnh, mặt bình tĩnh cũng làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, chính
là cặp mắt lóe ra tinh quang kia không dấu vết nhìn vật trên tay Ngạo
Quân.
“Nhàn rỗi
nhàm chán, đi ra ngoài một chút.” Ngạo Quân lạnh nhạt mà lại ngắn gọn
nói, nhìn cũng không nhìn người tới liếc mắt một cái, tựa hồ thực không
muốn nói chuyện với người tới, tay lại cố ý vô tình vuốt ve ngọc bội
trên tay, quả nhiên là người thích hợp làm gián điệp, nếu không phải đã
sớm biết thân phận của hắn, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ bị hắn lừa gạt,
chẳng trách, ẩn trong quân lâu như vậy, không coi Cẩn Hiên vào đâu lâu
như vậy, cũng không bị người phát hiện, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một điệp viên xuất sắc.
Lý tướng
quân tên thật là Lí Thương, ba năm trước đây, vốn là một tiểu binh trong quân, sau lại bởi vì dũng mãnh thiện chiến, lập hạ không ít chiến công, được Cẩn Hiên đề bạt làm tướng quân, là người thông minh cẩn thận, mặc
dù không thường nói chuyện, nhưng đối với người trung nghĩa có lễ, Cẩn
Hiên đã sớm hoài nghi trong doanh có gian tế, chính là không thể ngờ lại là hắn.
Lí Thương
cũng không để ý thái độ Ngạo Quân đối với hắn, tùy ý đứng ở một bên,
cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một lát sau, lại cúi đầu, nói với Ngạo Quân: “Quân sư là huynh đệ trong quân, quân sư vì hiểu lầm đó mà phiền
não sao?”
Ngạo Quân vẫn như cũ cũng không quay đầu lại cười lạnh nói:“Hiểu lầm? Lý tướng quân cho rằng đó là hiểu lầm sao?”
Lí Thương
làm bộ như không phát hiện Ngạo Quân cười lạnh, vẫn như cũ sử dụng tiếng nói trầm thấp nói:“Mạt tướng biết quân sư không phải người như vậy.”
Nghe một chút, ngữ khí là cỡ nào khẳng định, nghe kĩ hơn, là cỡ nào làm cho người ta cảm động a!
Nhưng người nào đó lại cười lạnh một trận lớn hơn nữa, gần như lãnh khốc nói:“Người như vậy? Trọng sắc khinh bạn? Trầm mê nữ sắc? A, Lý tướng quân sai lầm
rồi, bản quân sư chính là người như vậy.”
Lí Thương
đại khái không nghĩ tới Ngạo Quân hội nói như vậy, nhất thời nghẹn lời,
không biết nói gì, tựa hồ lại không nghĩ, tùy tiện tìm một đề tài
nói:“Quân sư đang nhìn cái gì vậy?”
Hoàn hảo,
sẽ không nói linh tinh kiểu như ‘Hôm nay thời tiết tốt lắm’. Ngạo Quân
lựa chọn trầm mặc, tựa hồ không nghe thấy những lời nói của hắn, vẫn như cũ nhìn những đám mây cuốn xa trên bầu trời.
“Quân sư
thực chán ghét mạt tướng sao?” Lí Thương thấy Ngạo Quân nhìn như không
thấy, không chút nào nổi giận, không ngừng cố gắng nói.
“Không
phải.” Sau khi Ngạo Quân nói hai chữ đó, lại trầm mặc , không phải nói
không thích nói chuyện sao? Ta thấy ngươi cũng đã quá nhiều lời rồi ,
lâu như vậy còn không vào đề chính, bất quá cũng có thể thấy được người
này quả thật cẩn thận, cẩn thận, đáng tiếc a! Thấy được tính nhẫn nại
của hắn tốt hơn so với Ngạo Quân.
“Ngọc bội trên tay Quân sư nhìn thật đẹp.” Cuối cùng Lí Thương cũng vào đề, nhìn t ngọc bội rên tay Ngạo Quân tán thưởng nói.
Rốt cục đã
vào đề chính, Ngạo Quân chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, quay đầu,
nhìn Lí Thương liếc mắt một cái, tiếp theo đưa tay cầm ngọc bội lên,
chậm rãi cọ xát, dường như đó là một bảo bối vô cùng trân quý.
Thấy động
tác và vẻ mặt của Ngạo Quân, Lí Thương ánh mắt chợt lóe, lại nói:“Quân
sư thực thích khối ngọc bội này! Chi bảo gia truyền?”
“Quà tặng
của một vị bằng hữu .” Ngạo Quân nhìn khối ngọc, dường như đang thưởng
thức, lại như đang lâm vào trầm tư nói. Vật gia truyền? A, nàng cũng
không tin hắn không biết vật này là của Gia Luật Ưng , cho dù không phải là của Gia Luật Ưng , cũng nhất định biết đây là vật của hoàng tộc
Thương Liêu.
“Bằng hữu?” Thanh âm trầm ổn đột nhiên đề cao không ít, như là kinh ngạc, nhận được ánh mắt Ngạo Quân nhìn qua, rất nhanh lập tức yên tĩnh, ho nhẹ một
tiếng nói:“Khụ…… Khối ngọc bội này thoạt nhìn giá trị không nhỏ, quân sư và vị bằng hữu kia cảm tình nhất định tốt lắm? Hắn mới có thể đem ngọc
này tặng cho quân sư.”
Khối ngọc
này, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là vật Thái tử yêu thích nhất, là vật tùy thân, như thế nào lại ở trên tay quân sư? Cũng vì nghi vấn này, hắn mới tới đây, không nề hà phiền phức bắt chuyện với y, y nói khối
ngọc bội này là bằng hữu tặng , chẳng lẽ theo những như lời y nói bằng
hữu là Thái tử? Điều đó không có khả năng a! Thái tử diệt thôn của y, y
đến đây là vì đả bại Thái tử, như thế nào có thể là bằng hữu của Thái tử đâu? Mà nếu y và Thái tử là bằng hữu, lại vì cái gì giúp Âu Dương Cẩn
Hiên đối phó Thái tử? Nếu người y nói không phải là Thái tử, vậy người
kia là ai, ai có thể lấy đi khối ngọc bội này từ trên tay Thái tử?
“Chúng ta
chẳng qua gặp mặt được hai