
sợ sẽ không kiểm
soát được tâm tư. Điều này có thể làm gì?” Ngụy Tử Tề nhíu nhíu mày hỏi. Hồi tưởng lại ngày đó Mạc Quân vì một nữ nhân lại đối đãi với hắn như
vậy, hắn liền cảm thấy đau lòng, hắn thổ lộ tình cảm với y như vậy,
không thể ngờ được lại có kết quả này. Hiện tại đối đầu với kẻ địch rất
mạnh, y lại trầm mê trong nữ sắc, hoàn toàn không để ý tới quân sự, thật sự là làm cho người ta trái tim băng giá a!
“Hiện tại
chỉ có thể đi từng bước tính từng bước .” Cẩn Hiên bất đắc dĩ vỗ về cái
trán nói, tiếp theo lại lớn tiếng hạ lệnh nói:“Hôm nay cùng các vị nói
chuyện, chỉ để người đang ngồi ở đây biết, nếu tiết lộ ra ngoài sẽ lấy
quân pháp xử trí.”
“Mạt tướng hiểu được.” Tất cả mọi người cau mày đồng thanh nói. Đây chính là vấn đề quân tâm a!
Mục đích đã đạt được , Cẩn Hiên vô lực khoát tay áo, ý nói mọi người lui ra, sau
khi tất cả mọi người rời khỏi, vốn vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi lập tức biến mất vô tung, mắt lộ cơ trí tinh quang: Tiếp theo, sẽ chờ xà xuất
động .
Bầu trời
đêm tối đen chỉ có mấy vài ngôi sao cô độc, buổi tối như vậy thật thích
hợp để xà xuất động , một thân ảnh màu đen từ trong quân doanh Long Hiên rất nhanh bay ra, rất nhanh liền biến mất ở trong đêm đen.
“Thật sự là hắn.” Trên núi nhỏ mặt Cẩn Hiên không chút thay đổi nhìn thân ảnh màu
đen nhanh chóng biến mất, thanh âm bình tĩnh nói.
“Hắn ẩn
mình thật sự cao thâm.” Ngạo Quân và Cẩn Hiên song song đứng cạnh nhau
lẳng lặng nhìn về phía bóng đen biến mất, lãnh nghiêm mặt nói.
“Nếu không
phải Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận quá mức kinh sợ lòng người, hắn
cũng sẽ không lộ ra dấu vết. Mặc cho ai đều cũng không biết người trung
nghĩa khôn khéo như hắn lại là gian tế Thương Liêu, ngay cả ta cũng bị
hắn lừa lâu như vậy.” Cẩn Hiên thâm trầm nói, ngữ điệu bình tĩnh nhìn
không ra cảm xúc.
“Gia Luật
Ưng phái người chủ chiến đến tuyệt không đơn giản.” Ngạo Quân lạnh nhạt
nói. Tựa hồ trải qua lần ‘Gặp mặt’ kỳ trước, nàng đối với hắn cảm giác
tốt lên không ít, cũng cho nàng hạ quyết định quyết tâm thực hành kế
hoạch này.
“Hiện tại
xà đã bị dẫn dụ, kế tiếp sẽ chờ cá lớn cắn câu .” Cẩn Hiên quay đầu, sắc mặt khẽ biến nhìn chăm chú vào Ngạo Quân, lời nói vẫn như cũ không hề
cao thấp phập phồng. Từ trong miệng Ngạo Quân nghe được ẩn hàm đối với
Gia Luật Ưng có chút ca ngợi, tâm hắn liền trở nên ngột ngạt, biết rõ
Quân và Gia Luật Ưng không cùng xuất hiện, Quân cũng không phải ý tứ
này, nhưng chính hắn lại cảm thấy trong lòng giống như bị ngăn chặn vô
cùng khó chịu. Hắn thật sự không thể đối đãi đơn thuần với y sao?
Do vì ở
trong đêm đen, hơn nữa Ngạo Quân cũng không nhìn Cẩn Hiên, cho nên hắn
khẽ biến mặt, Ngạo Quân căn bản là không thấy được [ Nhìn xem, nàng cũng không minh bạch ý tứ hàm xúc trong đó! Một tình yêu ngu ngốc!'> hơn nữa hắn cũng không thay đổi ngữ khí, Ngạo Quân hoàn toàn không
không biết ngoài mặt Cẩn Hiên là bình tĩnh vô ba, kỳ thật nội tâm sớm
hỗn loạn mãnh liệt.
“Không, cá
lớn rất cẩn thận, thông minh, muốn hắn cắn câu, tiếp theo cần phải có
một liều thuốc mạnh.” Ngạo Quân nở nụ cười lạnh bí hiểm. Liều thuốc mạnh kia chính là nàng.
Cẩn Hiên
không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn dáng người ngạo nghễ lúc này tràn
ngập tự tin, tựa hồ đang nắm cả thiên hạ trong tay, thật vất vả tâm mới
yên tĩnh lại nổi lên một trận sóng lớn hơn nữa, nội tâm từng đợt kích
động không hiểu: Gia Luật Ưng dù thông minh đến đâu, cẩn thận đến đâu,
cũng không trốn khỏi thiên la địa võng của ngươi. Ngay cả ta cũng thoát
không được, cũng ngày càng cảm thấy không muốn chạy thoát. Trong thiên
hạ trừ bỏ Vũ Tình, chỉ có ngươi mới xứng đôi với ta, ta cũng chỉ muốn
ngươi đứng ở bên người ta.
Gió lạnh
thấu xương vù vù phất qua, thực lạnh a! Thời tiết lạnh như thế còn phải
ra ngoài, thật sự là muốn lấy mạng của nàng, thật nhớ máy điều hòa của
thế kỷ hai mươi mốt, y phục giữ ấm cao cấp…… Khoa học kỹ thuật cổ đại
thật sự là quá lạc hậu, nhất là trong thời kỳ chiến tranh này, quả thực
làm người khác không sống nổi!
Ngạo Quân
tựa vào thân cây trên ngọn núi nhỏ, nhìn như tao nhã tùy ý thưởng thức
cảnh núi non mờ mịt, kỳ thật trong lòng lại không ngừng oán giận , nếu
để người khác nghe thấy những lời trong lòng nàng , cam đoan tất cả mọi
người lập tức té xỉu, đường đường “Thiên hạ đệ nhất quân sư” lãnh khốc
lạnh nhạt lại thầm oán thời tiết rất lạnh.
“Ai! Thật
sự là lạnh a! Thật nhớ canh nóng của Oánh nhi a!” Thấy mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, Ngạo Quân rốt cục nhịn không được rùng mình một cái, thở
dài, hồi tưởng món canh của Nguyệt Oánh.
Nguyệt Oánh biết nàng sợ lạnh, cho nên mỗi ngày đều vì nàng chuẩn bị một chén canh
nóng, rất ngon, lại ấm áp vô cùng, quả thực tốt hơn so với máy điều
hòa…… Nhưng, kể từ sau khi đánh Nguyệt Oánh một bạt tay, Oánh nhi cũng
không để ý tới nàng nữa , ngay cả gặp cũng không thèm gặp, đáng thương
cho nàng không chỉ không có đồ ăn ngon, ngay cả canh cũng không có mà
uống, cũng không có người chuẩn bị quần áo cho nàng, nàng vốn không phải là người có thể tự chiếu cố mì