
ói. Vương gia trong mắt quang mang nhìn, làm cho hắn liền hết hồn .
“Không, trời mưa hảo, đúng là thời cơ.” Âu Dương Cẩn Hiên ngữ mang huyền cơ nói.
Một trận, hắn chuẩn bị thật lâu , hai tháng này chỉ nghỉ ngơi lấy lại sức
cũng chính vì trận này, huống chi hôm nay hắn mạo hiểm lẻn vào trong Lạc Vân thành tra xét một chút, ông trời lại như vậy chiếu cố hắn, cho hắn
một trận mưa lớn như vậy, hiện tại là hắn chiếm hết thiên thời địa lợi
nhân hoà, một trận tình thế bắt buộc, hơn nữa nhất định phải lấy được
toàn thắng. Trong Lạc Vân thành dân chúng đều là con dân Long Hiên hoàng triều, Gia Luật Ưng chết tiệt, hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con dân Long Hiên quốc, bất luận kẻ nào.
“Vương gia……” Vị tướng quân kia còn muốn nói cái gì, lại bị Cẩn Hiên đánh gãy .
“Trần tướng quân, việc này liền định như vậy đi.” Nói xong, chậm rãi đứng lên.
“Dạ, mạt tướng tuân mệnh.” Trần tướng quân liền ôm quyền nói. Mệnh lệnh của
Vương gia, hắn không thể không theo, cũng sẽ không không nghe theo, bởi
vì Vương gia đối với bọn họ mà nói là thần, là tín ngưỡng. Tuy rằng
không rõ Vương gia vì sao quyết định như vậy, nhưng bọn hắn tin tưởng
quyết định của Vương gia vĩnh viễn đều là chính xác , lần này cũng vậy.
“Hảo, Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân, chuyện bổn vương kêu các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt .” Hai vị tướng quân ở gần chủ vị cung kính đáp, đúng là ban đầu hai người họ sau khi nghe được quyết định này đã lâm vào trầm tư, bọn
họ là người tâm phúc mà Cẩn Vương tối tín nhiệm. Bên trái là vẻ mặt thư
sinh, đúng là nhân nghĩa ‘Nho tướng quân’ thượng tướng quân Ngụy Tử Tề,
con của quyền tướng Ngụy Trọng Hiền, kẻ năm đó có âm mưu soán vị, bên
phải vẻ mặt tục tằng là đại tướng quân Triệu Chi Dương.
“Hảo, chúng tướng nghe lệnh.” Cẩn Hiên giương giọng nói.
“Dạ.” Thanh âm đều nhịp.
“Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân hai người các ngươi chiếu theo kế hoạch
của bổn vương mà làm việc, sau khi tiến vào thành, lập tức phát ra tín
hiệu. Trần tướng quân, Vương tướng quân, hai người các ngươi mang ba vạn nhân mã theo Đông Môn đánh vào. Lý tướng quân, Bạch tướng quân, các
ngươi mang ba vạn nhân mã theo Nam Môn đánh vào. Chu tướng quân, Hồng
tướng quân hai người các ngươi các mang hai vạn nhân mã theo Bắc Môn,
Tây Môn đánh vào. Nhớ kỹ, sau khi nhìn thấy tín hiệu của Ngụy tướng quân mới được hành động.” Cẩn Hiên đối với mọi người nhất nhất truyền đạt
mệnh lệnh.
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Thanh âm vang tận mây xanh. Bọn họ chờ đợi ngày này đã lâu .
Thừa dịp mưa gió che lấp, Ngụy Tử Tề cùng Triệu Chi Dương dẫn dắt một hàng
binh lính mặc hắc y né qua tầm mắt của binh lính Thương Liêu, nhanh
chóng đến bên cạnh một sông lưu nhỏ hẹp bên cạnh Lạc Vân thành, thượng
du sông nhỏ này bị vây trong Lạc Vân thành, bởi vì biên cảnh khí hậu khô ráo, từ giữa bơi ra nước đã khô cạn, hơn nữa thập phần nhỏ hẹp, đã muốn cắt đứt vùng thượng du, lại bị cây cối phụ cận che khuất , nếu không
phải người quen thuộc địa hình căn bản không có khả năng biết. Hiện tại
mưa to tầm tả làm cho con sông vốn khô cạn nay đã phình lên, tương thông với thượng du trong thành, Ngụy Tử Tề nở nụ cười, vung tay lên, binh
lính phía sau từng người một nhảy xuống, chỉ chốc lát sau, mặt sông khôi phục vẻ yên tĩnh.
Sau nửa canh giờ, đạn vọt đến chói mắt cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, bốn phương cửa thành Lạc Vân cơ hồ bị mở ra cùng lúc, binh lính Thương Liêu canh giữ các cửa còn chưa biết xảy ra chuyện gì liền bị một đao chém
ngã. Trong màn đêm yên tĩnh nhất thời vang lên tiếng đao kiếm chạm vào
nhau, tiếng khóc thét, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân hoảng sợ chạy trốn trong bối rối……, trong cái đêm mưa sa gió giật này, thanh vang mãi
không thôi.
“Phát sinh chuyện gì .” Cẩm y nam tử khóe môi nhếch lên cười tà nửa ngồi ở
trên giường hỏi. Nhưng ngữ khí trầm thấp rõ ràng là hờn giận vì bị người đánh thức.
“Thái…… Thái tử, không tốt , Long Hiên binh lính công vào được.” Phó tướng nuốt nước miếng một chút, run run nói. Không dám nhìn vào ánh mắt màu đỏ của thái tử bọn họ, thật khác hẳn với thường nhân.
“Cái gì? Công vào được? Các ngươi làm ăn như thế hả? Điều này sao có thể?”
Gia Luật Ưng vẻ mặt không thể tin đứng lên nói. Điều này sao có thể, thủ vệ của hắn có thể nói là phòng thủ kiên cố, Âu Dương Cẩn Hiên hắn như
thế nào có khả năng dễ dàng công vào như thế, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, không, không có khả năng . Hắn không có khả năng bại bởi Âu Dương Cẩn Hiên .
“Thái tử, mạt tướng cũng…… Cũng không biết, bọn họ không biết là lẻn vào
trong thành như thế nào, giết binh lính thủ thành, mở ra bốn phương cửa
thành, làm cho đại quân Long Hiên không mất chút sức liền…… Liền tiến
công vào.” Phó tướng càng nói đầu càng cúi thấp, hai chân không ngừng
run lên.
“Không biết? Không mất chút sức nào? Hừ……” Gia Luật Ưng khóe miệng vẫn như cũ
lộ vẻ cười tà, hai tay ôm ngực, nhưng ánh mắt vốn màu đỏ lúc này lại
hồng chói mắt, hồng đến làm cho người ta sợ hãi, giống như bị diễm hỏa
thiêu đốt.
“Thái tử……” Gia Lu