
phải là thực có lỗi với ngươi sao.” Nói xong, bí hiểm nhìn Mạc gia thôn liếc mắt một cái, tiếp tục tự mình nói:“Trò chơi chỉ vừa bắt đầu.”
Chỉ chốc lát sau, Mạc gia thôn vốn yên tĩnh truyền ra từng đợt tiếng kêu
làm cho người ta nghe thương tâm, sợ hãi thê lương, tiếng kêu cứu tuyệt
vọng, đau khổ liên tục, giống như đặt mình trong mười tám tầng Địa ngục.
Mưa tiếp tục rơi, giống như muốn tẩy trôi cuộc sống đầy tội ác.
Trải qua một đêm mưa to, không khí sáng sớm có phần tươi mát, ngọt lành, làm cho người ta nhịn không được muốn hít thở thật nhiều.
“Hết mưa rồi.” Ngạo Quân đi ra ngoài động, hít sâu một miệng không khí, lẩm bẩm.
Một đêm không về, cha mẹ hẳn rất lo lắng , nghĩ tới, không khỏi cước bộ nhanh hơn hướng xuống núi mà đi.
Càng tiếp cận thôn khẩu, không biết vì sao, tâm Ngạo Quân lại rối loạn vô
cùng, dự cảm bất hảo càng mãnh liệt, tựa như năm đó lúc ba ba rời đi,
làm cho Ngạo Quân không tự giác sử dụng ‘Khinh công’[ Tuy rằng chưa biết, nhưng dù sao trong cơ thể có công lực hai vị sư phó a!'>
Máu, đập vào mắt đều là máu, tất cả đều nằm trợn to hai mắt, trong mắt thôn
dân tràn ngập sợ hãi, trên người đầy máu, chết thật sự là vô cùng thê
thảm…… Có thể thấy được Mạc gia thôn vốn yên cư, lúc này lại như là
luyện ngục nhân gian, hôm qua rõ ràng còn ở trước mặt nàng lắc lư, hiện
tại lại không hề có sinh khí nằm trên mặt đất. Ngạo Quân bước nhanh
hướng nhà mà chạy tới, cha mẹ, các ngươi trăm ngàn lần không có việc a!
Khi nhìn về trước cửa nhà có một thân ảnh đang nằm, làm cho Ngạo Quân ngực đau xót, cước bộ bị kiềm hãm, không, sẽ không .
“Nương.” Nhìn thấy người nọ đúng là nương, Ngạo Quân thất thanh hô to, chạy đến ôm lấy Ngọc Liên.
“Quân nhi?” Trong lòng nghe được tiếng kêu, gian nan mở mắt ra, tay xoa mặt
Ngạo Quân. Nhìn thấy Quân nhi không có việc gì, nàng an tâm.
“Nương? Ngươi ra sao rồi?” thấy nương ứng nàng, Ngạo Quân vui đến khóc, nương
không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
“Quân nhi……”
“Nương, là ai, là ai làm ?” Là ai, là ai tàn nhẫn như vậy? Bọn họ chính là thôn dân thiện lương, vì cái gì ra tay hạ sát như thế.
“Ma quỷ…… Ánh mắt…… Ma quỷ……” Nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, Ngọc Liên liền nhịn không được run run, kia giống như ma quỷ đến từ Địa ngục, gặp
người liền sát, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, cười đến làm cho người ta phát lạnh, còn có ánh mắt kia, ánh mắt màu đỏ. Đáng sợ, đáng sợ.
“Nương, ngươi không sao chứ? Nương?” Nương như thế nào lại không ngừng phát run a? Trong mắt ý sợ hãi lại rõ ràng như vậy! Ma quỷ? Rốt cuộc là ai? Mặc
kệ là ai, nàng nhất định phải làm cho hắn vì những chuyện hắn làm, trả
giá thật thê thảm, nhất định.
“Quân nhi, nương…… Không được, thấy ngươi…… Không có việc gì, nương…… Nương an tâm.” Ngọc Liên nói không thành câu.
“Không, sẽ không , nương ngươi hội không có việc gì , Quân nhi sẽ mang ngươi đi gặp đại phu.” Ngạo Quân vội vàng nói. Xem ra nương nàng thật sự không
được, Nhưng nàng lại bất lực vô cùng.
“Không, Quân nhi…… Văn ca đi rồi, ta cũng không muốn sống, Quân nhi…… Đáp ứng
nương, hảo hảo…… sống, bang…… Giúp chúng ta chiếu cố Oánh nhi…… Làm……
muội muội ngươi…… Hảo hảo chiếu cố chính mình, còn có Oánh nhi……” Hiện
tại điều nàng tối không yên lòng chính là nữ nhi của nàng Mạc Nguyệt
Oánh.
“Phụ thân…… Nương, nương, nương ngươi như thế nào rồi? Phát sinh chuyện gì ? Nương……” Ngạo Quân còn chưa trả lời, một âm nữ thanh thúy như băng cùng tiếng khóc liền vang lên.
Ngạo Quân còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh phấn hồng sắc
nhảy đến bên người, đem nàng đẩy ngã, sau đó ôm Ngọc Liên, càng không
ngừng lay động.
“Oánh nhi, là…… Là Oánh nhi.” Mắt đã mau nhắm lại, nhưng khi nghe thanh âm đến là Nguyệt Oánh, lại gian nan mở.
“Nương…… Ngươi như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì Mạc gia thôn hội biến thành như vậy? Phụ thân? Phụ thân đâu?” Vì cái gì, nàng bất
quá rời đi mấy tháng mà thôi, vì cái gì nơi này liền biến thành như vậy , là ai giết bọn họ ?
Quay đầu, phẫn hận trừng mắt nhìn Ngạo Quân:“Là ngươi? Là ngươi giết người
Mạc gia thôn? Ta muốn giết ngươi.” Hắn là người duy nhất trong toàn bộ
Mạc gia thôn là bình an vô sự , hơn nữa nàng cho tới bây giờ chưa thấy
qua nam tử xa lạ này, hắn không phải người Mạc gia thôn. Nhất định là
hắn giết người ở đây, nhất định là vậy!!
“Oánh nhi…… Nàng không phải, Quân nhi…… Quân nhi……” Ngọc Liên vội vàng giữ chặt Nguyệt Oánh, đối với Ngạo Quân suy yếu kêu lên.
“Nương, Quân nhi ở đây.” Ngạo Quân vội vàng chạy đến bên người Ngọc Liên, không để ý ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt Oánh, cầm tay Ngọc Liên, nhẹ giọng
đáp.
“Quân nhi, nhớ rõ…… Nhớ rõ đáp…… Đáp ứng nương, hảo hảo…… Hảo hảo chiếu cố……
Oánh nhi……” Ngọc Liên cầm chặt tay Ngạo Quân, lại kéo tay Nguyệt Oánh,
đặt ở trên tay Ngạo Quân, hơi thở mong manh nói, quay đầu lại nhìn về
phía Nguyệt Oánh:“Oánh…… Oánh nhi, cha mẹ…… Về sau không thể chiếu cố
ngươi , ngươi…… Ngươi phải…… Nghe lời Quân…… Quân nhi…… Nàng……” Còn chưa nói xong, tay đã chậm chậm hạ xuống, ánh mắt cũng vĩnh viễn nhắm lại .
“