
ật Ưng so với đánh hắn một chút càng làm cho hắn sợ hãi.
“Thái tử, không tốt , Thái tử……” Đang khi đại sảnh độ ấm càng ngày càng cao, một tướng quân người đầy chật vật té vọt vào đến.
“Chuyện gì?” Gia Luật Ưng nhìn cũng như không nhìn liếc mắt một cái, nụ cười tà khí mang theo trên mặt vẫn như cũ làm cho người ta từ trong lòng phát
lạnh.
“Thái…… Thái tử, quân đội Long Hiên quốc đã muốn chiếm lĩnh cả tòa Lạc Vân
thành , quân ta…… Quân ta bị đánh đến trở tay không kịp, đã muốn…… Đã
muốn toàn quân bị diệt .” Người tới chính là đại tướng Thương Liêu Thân
Đồ Sở Phi, ở trên chiến trường cũng là một vị đại tướng vang danh, nhưng lúc này đối mặt với Thái tử của bọn họ, ngay cả một câu nói đầy đủ cũng nói không được, lại càng không dám ngẩng đầu lên .
“Ngươi nói lại lần nữa xem. Toàn quân bị diệt?” Gia Luật Ưng hét lớn. Trên mặt đã không hề lộ vẻ cười, toàn bộ chỉ là lửa giận tận trời, tốc độ biến
sắc có thể nói nhanh như chớp.
Thân Đồ Sở Phi cùng phó tướng cũng không dám đáp lời, bọn họ rất ít nhìn
thấy Thái tử giống như bây giờ lửa giận tận trời, mặc kệ phát sinh
chuyện gì, thái tử bọn họ vẫn đều mang theo nụ cười tà tà, cười rất tự
tin.
“Sao không nói ? Hảo, toàn quân bị diệt? Cho dù là đan thương thất mã, bản
thái tử cũng có thể lấy thủ cấp của Âu Dương Cẩn Hiên, bản thái tử quyết không có khả năng bại bởi Âu Dương Cẩn Hiên , bản thái tử sẽ chứng minh cho khắp thiên hạ, ta Gia Luật Ưng mới là cường giả chân chính.” Gia
Luật Ưng nói xong, cầm lấy ‘Hỏa Vân kiếm’ treo trên tường, hướng thẳng
ra ngoài.
“Thái tử, người bình tĩnh một chút, thái tử.” Thấy Gia Luật Ưng cầm theo kiếm hướng ra bên ngoài, Thân Đồ Sở Phi liền giữ chặt hắn.
“Buông tay.” Lúc này Gia Luật Ưng làm sao chịu nghe ai nói được, dùng sức vùng ra, đem Thân Đồ Sở Phi cấp đá văng .
“Thái tử, Âu Dương Cẩn Hiên không có tới.” Ngăn không được Gia Luật Ưng, Thân Đồ Sở Phi hô lớn. Hắn biết Âu Dương Cẩn Hiên là nguyên nhân khiến cho
thái tử không khống chế được. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì,
nhưng hắn biết người thái tử hận nhất đó là hai huynh đệ Âu Dương gia,
nhất là Âu Dương Cẩn Hiên, thái tử lần này cố ý tấn công Long Hiên quốc, chỉ vì Âu Dương Cẩn Hiên.
Quả nhiên vừa nghe lời này, Gia Luật Ưng liền ngừng lại, Thân Đồ Sở Phi
thấy thế, tiếp tục nói:“ Thái tử, lưu ở Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt, chỉ cần rời Lạc Vân thành, chúng ta còn có thể tập hợp lại . Thái
tử, ngươi không thể cứ như vậy mà nhận thua .”
Sở Phi nói đúng, bây giờ còn chưa thua, chỉ cần hắn chưa chết, hắn tin
tưởng có một ngày nhất định hội chiến thắng Âu Dương Cẩn Hiên , chính
là, hắn thật sự tức quá a! Âu Dương Cẩn Hiên có thể vô thanh vô tức đoạt lại Lạc Vân thành như vậy, còn giết toàn bộ quân đội của hắn.
“Thái tử, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau ra khỏi thành đi! Quân đội
Long Hiên sắp tới rồi. Loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa, làm cho
Thân Đồ Sở Phi thần kinh bấn loạn. Lại thấy Gia Luật Ưng tựa hồ còn
không cam tâm, ánh mắt giao nhau, liền cùng phó tướng ăn ý ôm lấy thái
tử lên ngựa.
Một hàng ba người ở trong mưa chạy như điên, theo sát sau lưng hơn mười mấy truy binh Long Hiên quốc, một bên truy một bên hô lớn ‘Bắt sống Gia
Luật Ưng’, mắt thấy hai bên khoảng cách càng ngày càng gần , Gia Luật
Ưng đột nhiên nắm chặt dây cương, quay đầu ngựa lại, hướng truy binh
Long Hiên mà chạy.
Long Hiên binh lính không dự đoán được Gia Luật Ưng lại đột nhiên quay lại,
nhất thời phản ứng không kịp, chưa kịp phản ứng thì hai binh lính ở hàng đầu tiên đã bị Gia Luật Ưng giết chết. Những binh lính còn lại đều rút
kiếm ra, nhưng nhìn đến Gia Luật Ưng kia mặt mười phần tà khí, còn có
hai con mắt đỏ hẳn lên vì tức giận càng làm cho người ta trong lòng phát lạnh, tay cầm kiếm không tự giác mà run lên một chút, không dám tiến
lên.
Gia Luật Ưng khóe miệng nói một câu, kiếm vung lên, lại có vài binh lính
ngã xuống, binh lính thấy thế, cứng rắn ngăn chận sợ hãi, rút kiếm
nghênh đón, nhưng không phải là đối thủ của Gia Luật Ưng, chỉ chốc lát
sau, tất cả đều mở to mắt không thể tin mà ngã xuống.
Thấy Gia Luật Ưng quay lại, Thân Đồ Sở Phi cùng phó tướng liền đuổi theo,
khi đến nơi thì nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng: Dưới đất là bảy,
tám thi thể binh lính Long Hiên quốc, mà thái tử bọn họ dưới mưa đứng
thẳng, màu tóc đỏ nhạt bay cuồng loạn trên mặt, vốn là ánh mắt màu đỏ
lúc này lại biến thành đỏ thẩm như máu, trên mặt lộ vẻ cười tà thật sâu, cẩm y trên người đã dính đầy máu, trên Hỏa Vân kiếm vẫn còn vài giọt
máu đọng lại nhiễu từng giọt. Bọn họ trong lòng không khỏi run run không thôi, thái tử như vậy rất giống là từ Địa ngục Tu La mà đến.
“Thái tử. Chúng ta đi nhanh đi, nơi này là thôn khẩu Mạc gia thôn, chúng ta
còn chưa ra Lạc Vân thành, Long Hiên quân đội sẽ mau đuổi theo đến đây.” Thân Đồ Sở Phi khuyên nhủ.
Nghe vậy, Gia Luật Ưng ánh mắt đỏ thẩm có vẻ càng thêm đỏ, tươi cười có vẻ
càng sâu:“ Mạc gia thôn, a, Âu Dương Cẩn Hiên ngươi thật không hổ là
‘Chiến thần’, bản thái tử nếu không lưu lại lễ vật cho ngươi, chẳng