Duck hunt
Quân Sư Vương Phi

Quân Sư Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325605

Bình chọn: 9.00/10/560 lượt.

gụy Tử Tề vừa muốn nói gì, đã thấy người nào đó đang bận

rộn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong miệng thì thào:“Chẳng lẽ rơi tại

kia?” Nói xong liền đi ra ngoài.

“Các ngươi như thế nào lại ở đây?” Vừa quay qua, mới phát hiện nội trướng

của nàng khi nào có tới hai người, hơn nữa cùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn

chằm chằm nàng.

“Ca, ta đến đây thật lâu a!” Nguyệt Oánh lẩm bẩm miệng, bất mãn nói. Nàng

đến lâu như vậy, lại có hỏi hắn đang tìm cái gì? Thế nhưng hắn một chút

cũng không biết nàng đến đây. Bị xem nhẹ làm cho nàng có cảm giác mất

mát nhịn không được thương tâm không thôi.

“Nga, ta nhất thời không chú ý.” Đạm mạc nói xong, đi ra ngoài , cũng không

nhìn Nguyệt Oánh, đương nhiên cũng không thể phát hiện trong mắt nàng

đau thương cùng yêu say đắm.

“Mạc công tử, ngươi đã đánh mất cái gì sao? Ta giúp ngươi đi tìm! Ngươi vẫn

là ở nội trướng nghỉ ngơi đi!” Ngụy Tử Tề ngăn y lại nói. Hắn bây giờ

còn chưa hướng Vương gia bẩm báo, trong quân doanh cũng ít người nào

biết có hai người y tồn tại, không thể để cho hắn cứ như vậy đi ra

ngoài, nếu không sẽ bị nghĩ là gian tế, sẽ bị người cấp giết.

“Không có gì, chính là một vật râu ria gì đó mà thôi.” Nói xong quay lại doanh nội, biểu tình bình tĩnh vô ba, coi như thật là vật râu ria gì đó. Nàng hiểu được Ngụy Tử Tề vì cái gì không cho nàng đi ra ngoài, vẫn là chờ

một chút tái vụng trộm đi ra ngoài đi. Cho nên nàng không tính làm hắn

khó xử.

Nhưng chỉ có trong lòng nàng mới biết, đó là vật tối trọng yếu của nàng — vật duy nhất mà nàng còn lưu lại — một khẩu súng lục rất tinh xảo. Buổi

sáng nay mới phát hiện không thấy nó, gấp đến độ nàng không biết như thế nào cho phải, tìm khắp nội trướng cũng không có, một lúc sau mới nhớ

tới có thể tối hôm qua đã đánh rơi bên trì đàm. Hồi tưởng lại tình cảnh

đêm qua, trên khuôn mặt trắng noãn của Ngạo Quân xuất hiện vẻ đỏ ửng khả nghi.

“Ca, ngươi không sao chứ? Mặt như thế nào lại đỏ?” Nguyệt Oánh kinh hô một

tiếng, vội vàng đem bàn tay nhỏ bé đặt trên trán Ngạo Quân.

“Ta không sao.” Ngạo Quân buồn cười đem tay Nguyệt Oánh cầm hạ xuống, nhưng nhất thời lại quên buông ra, cứ như vậy nắm tay nàng, nói với Ngụy

Tử:“Tìm ta có chuyện gì? Ta khi nào thì có thể gặp Âu Dương Cẩn Hiên?”

Bàn tay nộn nộn nhỏ bé bị Ngạo Quân nắm ở trong tay, cảm thụ được theo lòng bàn tay truyền đến độ ấm, Nguyệt Oánh hồng thấu mặt, không dám nhìn tới Ngạo Quân, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, trong lòng ca có phải hay

không cũng có nàng?

“Không có việc gì, chính là đến xem ngươi…… Các ngươi có quen hay không thôi.

Về phần Vương gia? Đã nhiều ngày trong doanh có vẻ bận, đợi khi tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ hướng Vương gia báo cáo.” Ngụy Tử Tề ngượng

ngùng nói. Đối với Mạc Quân gọi thẳng tục danh Vương gia, hắn sớm thấy

nhưng không thể trách . Hắn đến đây, cũng chỉ là bởi vì trong lòng luôn

vấn vương thân ảnh đạm mạc kia.

“Ân, chúng ta tại đây tốt lắm.” Chính là tự do có điểm bị quản chế mà thôi.

“Nguyệt Oánh, ngươi làm sao vậy, mặt đỏ lợi hại như vậy!” Ngạo Quân quay đầu,

thế này mới phát giác Nguyệt Oánh mặt đỏ đến nỗi có thể nấu chín trứng

chim, chẵng lẽ nàng bị lây bệnh rồi?

“Không…… Không có việc gì.” Đầu càng ngày càng thấp, rất nhanh chôn ở trước ngực Ngạo Quân.

“Thật sự không có việc gì?” Ngạo Quân có điểm không tin nói. Nhưng nàng lại

không biết, câu hỏi của nàng, lại làm cho Nguyệt Oánh nghĩ lầm trong

lòng ca thật sự có nàng, làm cho tương lai nàng hối hận không kịp.

“Mạc công tử, Tử Tề còn có quân vụ trong người, cáo từ trước .” Thấy Ngạo

Quân gật đầu, Ngụy Tử Tề xoay người rời khỏi doanh trướng. Hai huynh

muội này thật sự là kỳ quái, vô duyên vô cớ như thế nào đều đỏ mặt.

Nội trướng quân doanh chủ, Âu Dương Cẩn Hiên vẻ mặt trầm tư ngồi ở trước

bàn, trên bàn còn cầm một quyển sách, nhưng toàn bộ buổi sáng còn chưa

xem xong một tờ, bên cạnh Y Thiên Y Hàn nhìn nhau liếc mắt một cái:

Vương gia có chuyện gì sao? Tư thế này, Vương gia đã muốn bảo trì nguyên một buổi sáng , chưa từng thấy qua Vương gia thần sắc hoảng hốt như

vậy.

“Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Ẩn vào quân doanh có mục đích gì?” Ngoài doanh

trướng truyền đến thanh âm giận dữ của Triệu Chi Dương, ngay sau đó từng đợt tiếng ồn vang lên.

“Bên ngoài phát sinh chuyện gì ?” Bị một trận tranh cãi ầm ĩ này làm Âu Dương Cẩn Hiên đang tự hồi tưởng trầm giọng hỏi.

“Thuộc hạ đi ra ngoài xem.” Nói xong, Y Thiên nhanh đi ra ngoài, nhưng chưa ra khỏi doanh trướng, đã thấy Triệu Chi Dương vẻ mặt tức giận đi vào, phía sau có hai binh lính đi theo, còn có một bạch y nhân.

“Triệu tướng quân, phát sinh chuyện gì?”

“Bẩm Vương gia, người này dám lẻn vào quân doanh, bị mạt tướng phát hiện ,

cũng mặc kệ mạt tướng hỏi như thế nào, hắn cũng không phát ra một lời,

bởi vậy đưa hắn mang đến cho Vương gia xử lý.” Triệu Chi Dương cung kính nói. Bất quá ánh mắt lại trừng người phía sau.

Cẩn Hiên nghe Triệu Chi Dương nói xong, không nói lời nào, chính là ngẩng

đầu nhìn người phía sau Triệu Chi Dương, đồng thời, người nọ cũng ngẩng

đầu lên nhìn về phía hắn.

“Là ngươi!”