
hổ không thôi, khi nhìn thấy Ngọc nhi kia tươi
cười thắng lợi, lửa giận công tâm, là nàng cố ý .
Bước nhanh
về phía trước, đem Ngọc nhi từ trong lòng Ngạo Quân kéo ra, nàng cũng
không sử dụng nhiều lực, nhưng Ngọc nhi khi bị nàng kéo, lui mạnh về
phía sau,‘Phanh’ một tiếng âm đụng vào trên bàn, nhất thời trên trán máu chảy ra, hai tay nàng đè trán lại, bộ dáng thì miễn bàn trông thật đáng thương, thật chật vật.
“Oánh nhi,
ngươi làm gì vậy?” Ngạo Quân rống giận một tiếng, một phen đẩy Nguyệt
Oánh ra, rất nhanh vọt tới bên người Ngọc nhi, cuống quít giúp nàng cầm
máu, lo lắng nói:“Ngọc nhi, không có việc gì chứ?”
“Ô ô ô…… Mạc Quân ca, ngươi nên vì ta làm chủ a!” Ngọc nhi gắt gao ôm lấy Ngạo Quân, khóc nói.
“Yên tâm,
ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Ngạo Quân kiên định nói, quay đầu lại căm tức
nhìn Nguyệt Oánh vì bị hắn đẩy mà té trên mặt đất.
Bị Ngạo
Quân đẩy ngã trên mặt đất Nguyệt Oánh cuối cùng nhịn không được chảy
nước mắt, nhận được ánh mắt căm tức của Ngạo Quân, tâm Nguyệt Oánh lại
vỡ nát, nàng không tin ca hội đối xử với nàng như vậy, không thể tin lẩm bẩm nói:“Ca……”
Ngạo Quân
thấy bộ dạng này của Nguyệt Oánh, trong mắt rất nhanh hiện lên cái gì
đó, trong chớp mắt lại biến thành lửa giận tận trời, nhẹ nhàng mà đẩy
Ngọc nhi từ trong lòng ra, bước nhanh đi đến trước mặt Nguyệt Oánh,
Nguyệt Oánh còn chưa kịp phản ứng, Ngạo Quân một tay nắm lấy Nguyệt Oánh kéo lên, thanh âm rành mạch, rõ ràng nói:“Oánh nhi, hướng Ngọc nhi giải thích.”
Mạc Quân ca đối với nàng thô lỗ như vậy là xa lạ như vậy, trên cánh tay truyền đến
đau đớn làm nàng dùng sức muốn thoát khỏi kiềm chế của Ngạo Quân, có thể khí lực của nàng căn bản làm không được, chỉ có thể chảy lệ, nghẹn ngào nói:“Ca, đau đau……”
Ngạo Quân lại giống như không nghe thấy, tiếp tục lặp lại nói:“Hướng Ngọc nhi giải thích, đừng bắt ta nói lại lần thứ ba.”
“Ta không,
ta không, không phải lỗi của ta, ta không ngờ lại như vậy, là nàng, hết
thảy đều do nàng diễn trò mà thôi, uổng ngươi là ‘Thiên hạ đệ nhất quân
sư’, ngay cả tiểu xảo ấy cũng nhìn không ra, ta biết, ngươi bị kỹ nữ hạ
lưu này mê hoặc rồi, nàng ‘Ai cũng có thể làm chồng’, nàng không cảm
thấy thẹn, nàng……” Nguyệt Oánh nói một hơi, hồ ngôn loạn ngữ [4'> mắng to .
‘Ba’ một
thanh âm vang lên, toàn bộ nội trướng đều tĩnh lặng lại, yên đến độ ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy được.
Ngạo Quân
buông cánh tay đang nắm lấy Nguyệt Oánh ra, lăng lăng nhìn tay của mình, nàng vừa nãy rốt cuộc đã làm cái gì? Nàng đã đánh Oánh nhi.
Ngạo Quân
vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Nguyệt Oánh thất hồn lạc phách ôm mặt bị
đánh, không thể tin nhìn y, Ngạo Quân vội hỏi:“Oánh nhi, thực xin lỗi,
ta không phải cố ý .” Nói xong dùng tay xoa mặt Nguyệt Oánh.
“Đừng chạm
vào ta.” Phục hồi tinh thần lại Nguyệt Oánh một tay hất tay Ngạo Quân
đang vươn tới, nước mắt chảy xuống mãnh liệt quật cường nói.
“Oánh nhi…… Ngạo Quân còn muốn nói cái gì, nhưng bị Nguyệt Oánh thì thào tự nói đánh gãy .
” Ngươi
đánh ta, ngươi vì cái nữ nhân kia mà đánh ta. Ta hận ngươi……” Đột nhiên
rống lớn một tiếng Nguyệt Oánh bụm mặt vọt ra trướng ngoại.
“Oánh nhi……” Ngạo Quân hô lớn tên nàng, nhưng Nguyệt Oánh cũng không quay đầu lại lao đi, Ngạo Quân lo lắng muốn đuổi theo.
Nhưng nàng
vừa động, sau lưng liền truyền đến tiếng rên rỉ của Ngọc nhi, làm cho
nàng không thể không miễn cưỡng xoay người lại, đi tới nơi Ngọc nhi đang giãy dụa.
Vừa thấy Ngạo Quân xoay người lại, Ngọc nhi liền ‘Ôi’ một tiếng, rồi ngã xuống.
“Ngọc nhi.” Ngạo Quân tay mắt lanh lẹ ôm lấy nàng, thực biết diễn, lại diễn đến kịch tính như vậy.
“Mạc Quân
ca, ta không sao.” Nói là nói như thế, nhưng lại cả người suy yếu tựa
vào người Ngạo Quân, thấy bộ dáng Ngạo Quân có vẻ lo lắng, còn thực như
quan tâm nói:“Mạc cô nương không có việc gì chứ? Vừa nãy là ta không cẩn thận, ngươi không nên đánh nàng , nàng hiện tại nhất định thực thương
tâm, ngươi mau đi tìm nàng đi!”
Vô nghĩa,
nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm đuổi theo, còn cần ngươi nói? Mặt
ngoài lại cau mày nói:“Ngọc nhi ngươi thật tốt, Oánh nhi rất hồ nháo ,
không giáo huấn là không được . Bất quá, ta cũng không nên đánh nàng như vậy, không biết nha đầu ngốc kia có không gặp chuyện không may hay
không, ta nên đi tìm nàng đi!” Nói rồi liền giả bộ muốn đi ra ngoài.
Ngọc nhi
không nghĩ lời nói kia hội phản tác dụng, vội vàng ‘Ôi’ lại ngã vào
trong lòng Ngạo Quân, sắc mặt tái nhợt suy yếu giống như hồn sắp về Tây
Thiên.
“Ngọc nhi,
ngươi sao rồi? Ai, quên đi, Oánh nhi lớn như vậy , chắc không có việc gì . Đến, ta giúp ngươi nằm xuống trước.” Ngạo Quân rất phối hợp bất đắc
dĩ nói.
Ngọc nhi
đạt được hiệu quả mình mong muốn, cũng không nói nữa, mềm mại dựa vào
người Ngạo Quân, Ngạo Quân đem nàng nằm xuống giường.
“Ngọc nhi,
ngươi thật sự không có việc gì? Không được, ta đi thỉnh quân y.” Ngạo
Quân nói xong định đi ra ngoài, bất quá động tác hơi chút chậm một chút , nàng chắc chắn nàng ta nhất định hội ngăn cản.
Quả nhiên, Ngọc nhi săn sóc nói:“Mạc Quân ca không cần, ta