80s toys - Atari. I still have
Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323202

Bình chọn: 7.00/10/320 lượt.

cháu đã

giao hẹn như thế. Lúc ra khỏi nhà thể nào mẹ cháu cũng nhắc: “Chỉ một

thôi đấy. Biết chưa? Không có ngoại lệ đâu đấy!”

- Sao lại thế?

- Vì tiếc tiền. Chỉ thế thôi. Nhưng bố cháu lúc nào cũng bí mật tặng thêm cho cháu cái gì đó. Lúc đi vòng quanh công viên và nghĩ xem sẽ chọn gì

là vui nhất, chọn kẹo táo hay bắn bia, hay là vào nhà ma...? Cháu có cảm giác như được thiên thần đề nghị thực hiện điều ước vậy. Bố cháu luôn

kiên nhẫn chờ đợi khi cháu đang phân vân. Ông cứ chờ cho đến lúc cháu

chọn được thứ gì đó.

Những con ngựa gỗ quay vòng vòng sau lưng

chúng tôi. Chiếc máy bay hình chú voi Dumbo lại bay lên trời. Mặt trời

đã lặn, bầu trời nhuộm màu xanh biếc. Ánh sáng chói lòa của đèn hoa đăng che khuất cả những vì sao. Một quả bong bóng bị gió cuốn đi, mất hút

dần về phía biển.

- Cô yêu bố lắm phải không? - Dịch giả hỏi.

- Nhưng, ông ấy đã chết rồi.

Tôi nói, tay phủi vụn ốc quế dính trên áo.

- Lúc ấy cháu tám tuổi. Còn bố cháu ba mươi mốt tuổi. Mọi người ai cũng than là còn trẻ quá.

- Thế à...

Người đàn ông nhìn vết bẩn trên quần.

- Bố cháu say rượu rồi cãi nhau với ai đó, và bị đánh vào đầu. Không có

ai tận mắt chứng kiến chuyện đó nên cháu không rõ lắm. Chỉ biết là khi

phát hiện ra thì ông đã nằm ở cổng sau rạp chiếu phim, người đầy máu.

Người ta thêu dệt nên đủ thứ chuyện nào là máu chảy ra từ mũi, từ tai,

từ tất cả các hốc trên khuôn mặt, nào là hộp sọ bị vỡ và não bắn tứ

tung. Họ có nhìn thấy bố cháu thế nào đâu mà...

Dịch giả đang lo

lắng xem làm sao có thể đút nốt chút kem cuối cùng vào miệng mà không bị dây bẩn. Ông ta chu môi gặm đầu ốc quế, lưỡi thè ra hết cỡ.

-

Thật ra nó không kinh khủng như mọi người đồn. Đúng là mặt bố đầy những

vết bầm tím, nhưng lấy khăn ướt lau đi rồi thì mắt bố vẫn tràn đầy sức

sống đến ngạc nhiên. Lông mi dựng lên, lòng trắng không hề bị vẩn đục,

con ngươi trong suốt tới mức có thể nhìn thấu cả bên trong. Cứ như bố

sắp sửa nói với cháu là: “Ơi, Mari. Bố xin lỗi vì đã làm con giật mình.”

Tiếng còi rú lên, những chú ngựa gỗ dừng lại. Mọi người bước ra vẻ lưu luyến. Ngược lại với họ, những đứa trẻ hết cả kiên nhẫn, liền chạy ào vào

trong hòng chiếm lấy chú ngựa to và đẹp nhất. Rồi người ta lại ấn cho

còi kêu, âm nhạc lại cất lên, và ngựa gỗ lại bắt đầu chuyển động. Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Không có điều gì làm xáo trộn vòng quay ấy. Cứ như

chúng tôi bị lạc giữa dòng thời gian, bị gió cuốn đi vậy.

- Mẹ

cháu đã quyết tâm truy tìm hung thủ. Để đòi tiền bồi thường ấy mà. Nhưng vô ích. Kẻ đã đánh bố cháu vẫn mất tăm mất tích. - Tôi lắc đầu.

- Bác đã bao giờ nhìn thấy người chết chưa?- Tôi hỏi.

Tay lấy khăn lau miệng, dịch giả ngạc nhiên hỏi lại:

- Gì cơ?

- Ý cháu là thi thể, xác người ấy.

- Cái đó, ý cô là thi hài người chết ấy hả?

- Không. Không phải là những người chết vì bệnh tật hay vì đã hết thọ

mệnh. Mà là những người đột nhiên không biết từ đâu con dao của thần

chết xuất hiện, và người đó bị đâm một nhát trí mạng, không kịp chạy. Dù có hận là tại sao lại là mình mà không phải người bên cạnh hay sao

không phải kẻ đằng sau thì cũng vô ích. Không thể cứu vãn được. Cháu

muốn nói về người chết theo cách như thế.

Dịch giả lộn trái cái

khăn, để lên đùi và từ từ gấp lại. Ông ta liếm môi liên tục, vẻ lo lắng

không biết kem hay vụn ốc quế còn dính quanh miệng không.

- Rồi. Mấy lần.

- Như thế nào ạ?

- Có phải là những chuyện như đột kích trên không, nhảy xuống đường ray tự sát, hay tai nạn giao thông không ạ?

Người đàn ông có vẻ không muốn trả lời.

- Ta chuyển sang chủ đề này từ lúc nào nhỉ? - Ông day thái dương như muốn tháo gỡ sợi chỉ rối đang xoắn lấy câu chuyện.

- Bác kể chi tiết cho cháu nghe đi.

- Tại sao?

- Vì cháu muốn nghe.

Trong số những xác chết ấy chắc chắn có vợ ông ta. - Tôi nghĩ bụng.

- Nhắc mới nhớ, quãng mười năm trước tôi đã nhìn thấy một cậu bé rơi từ trên tàu xuống chết đuối.

- Chuyện này hay đấy.

Tôi ghé sát người lại, dựa vào vai người đàn ông. Cổ ông ta hơi nghiêng đi

để tôi có thể gục đầu lên, và choàng tay qua vai tôi. Cái hàng rào rung

rinh. Tôi ngước nhìn lên. Cằm ông ta vẫn còn những sợi râu cạo sót,

những vết mẩn đỏ. Một chiếc cằm vuông vắn.

- Đó là một cậu bé

khoảng bốn tuổi rất dễ thương. Da sáng màu và tóc quăn tự nhiên. Cậu bé

đang ngồi chuyện trò với mẹ trên boong tàu, vậy mà không biết vì cái

gì... À, đúng rồi, hình như cậu nhóc ấy muốn xem hải âu bắt cá, hay bị

thu hút bởi trò lướt nước gì đó. Thế là cậu chạy thoắt ra đuôi tàu, ngã

lộn khỏi thành tàu rồi rơi xuống biển. Không phải vì mẹ cậu bé ấy không

trông chừng. Mọi người ở đó cũng nhìn thấy cả. Thế nhưng cậu bé như bị

ma quỷ gì ở dưới biển ám ấy. Cậu bé rơi xuống theo hình cánh cung, bắn

lên cột nước rất đẹp, giống như cậu bị một con quái vật biển bắt đi. -

Giọng nói làm xương bả vai của dịch giả rung rung.

- Sau đó thì sao ạ? - Giọng tôi phả vào cổ ông.

- Thực ra mà nói thì tôi không tận mắt nhìn thấy thi thể. Tôi chỉ thấy

cậu bé đó vùng vẫy giữa những con sóng rồi chìm dần. Cậu bé dường như

không đau đớn gì.