XtGem Forum catalog
Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322614

Bình chọn: 10.00/10/261 lượt.

còn lề mề. Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi

lưng người đàn ông.

Người đàn ông đi vào phòng chờ trên bến du

thuyền. Bây giờ ông ta định đi du thuyền chăng? - tôi nghĩ. Bên trong

đầy các gia đình có trẻ con và các cặp tình nhân. Tàu đi một vòng quanh

đảo F bé tẹo ngoài khơi, đỗ lại cầu cảng ở đó một lát, rồi quay lại

trong khoảng ba mươi phút. Từ giờ đến chuyến sau vẫn còn hai mươi lăm

phút nữa.

- Cô gái, sao lại bám theo tôi thế?

Đột nhiên tôi

nghe thấy tiếng nói. Đầu tiên tôi cũng không nhận ra là mình đang bị

hỏi. Vì xung quanh khá ồn ào, và cũng vì tôi không thề ngờ được điều đó. Cuối cùng một lúc sau tôi cũng nhận ra giọng người đã nói câu: “Câm mồm đi, con đĩ!” đang hướng về phía mình.

- Cô cần gì ở tôi à?

Tôi luống cuống lắc đầu.

Nhưng người đàn ông còn luống cuống hơn. Ông ta lúng túng chớp mắt, mỗi lần

nói ông ta lại liếm môi. Tôi không thề nghĩ con người này và người đàn

ông tối nọ đã ra một mệnh lệnh tuyệt vời đến nhường ấy ở Hoa Diên Vỹ lại là một.

- Cô là con gái bà chủ quán trọ phải không? - Người đàn ông hỏi.- Dạ, đúng ạ. - Tôi cúi đầu trả lời.

- Hình như cô ngồi ở quầy lễ tân thì phải. Tôi đã để ý cô suốt từ lúc ở hiệu tạp hóa.

Một nhóm học sinh tiểu học ồ ạt kéo vào làm phòng chờ trở nên lộn xộn. Bị dòng người xô đẩy, chúng tôi phải nép vào cạnh cửa sổ.

Tôi lo lắng không hiểu ông ta sẽ đối xử với mình thế nào. Lúc đầu khi nhìn

thấy người đàn ông, tôi cũng không nghĩ mình sẽ nói chuyện với ông ta.

Dù tôi muốn rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi không biết mình nên nói gì,

hay là im lặng thì hơn.

- Cô vẫn còn điều gì phàn nàn với tôi sao?

- Không, không, phàn nàn gì chứ ạ...

- Tôi xin lỗi vì chuyện hôm đó. Tôi đã làm phiền mọi người.

Thật lịch thiệp. Từ ngữ ông ta dùng không hề hợp với người đã bị ả đàn bà

chửi rủa ở Hoa Diên Vỹ. Điều đó khiến tôi thêm bối rối.

- Xin đừng để ý những gì mẹ cháu nói. Bác cũng trả cho cháu quá đủ rồi.

- Thật là một đêm khủng khiếp.

- Mưa to kinh khủng...

- Đúng vậy. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thành như thế nữa.

Chúng tôi nói những câu rời rạc, cụt ngủn.

Tôi nhớ ra là sau khi người đàn ông đi khỏi, tôi đã đem vứt cái xu chiêng

vẫn bị vo tròn ở chỗ chiếu nghỉ. Nó màu tím, chỗ quả vú được trang trí

lòe loẹt bằng ren và đường diềm. Tôi nhặt nó lên như nhặt xác động vật

và cho vào thùng rác trong bếp.

Bọn trẻ nô đùa, chạy vòng quanh.

Mặt trời vẫn chưa khuất bóng, vùng biển sáng lấp lánh trải rộng phía cửa sổ. Đảo F nổi trên mặt biển trông như tai người. Tôi thấy con tàu vòng

hết phía cuối của đảo, đang hướng về phía này. Lũ chim hải âu đậu trên

các cọc cầu tàu.

Người đàn ông nhìn gần trông nhỏ con hơn tôi

tưởng. Tầm vóc cũng chẳng hơn tôi là mấy, và từ vai xuống ngực không

được vạm vỡ cho lắm. Mái tóc bị rối hôm ấy đã được vuốt ngay ngắn, nhưng phía sau đầu lộ ra hầu như toàn là da.

Khi câu chuyện ngắt quãng, cả hai cùng nhìn ra biển. Ngoài việc đó ra tôi không thể nghĩ nổi điều

gì. Lúc người đàn ông nheo mắt vì chói nắng, khuôn mặt ông ta nhăn nhó

như có bộ phận nào trên cơ thể bị đau vậy.

- Bá định đi du thuyền ạ? - Không chịu nổi sự im lặng, tôi lên tiếng trước.

- Ừ. - Người đàn ông trả lời.

- Dân ở đây không ai đi cái đó đâu. Từ nhỏ đến giờ cháu cũng mới chỉ đi có một lần.

- Vì tôi sống ở đảo F mà.

- Ở đó cũng có người sống ư?

- Ừ, nhưng cũng chỉ có vài người. Thế nên phải đi du thuyền để về nhà.

Tôi biết chuyện ở đảo có chi nhánh cửa hàng đồ bơi và nhà nghỉ dưỡng của

công ty sắt thép, còn chuyện có người sống ở đó thì tôi không biết.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông lúc thì cuộn tròn lúc lại vân vê mũi cà

vạt. Cái cà vạt trở nên nhăn nhúm. Thoáng chốc bóng du thuyền đã lớn

dần. Bọn trẻ không thể chờ thêm được nữa, chúng bắt đầu xếp hàng ở chỗ

lên tàu.

- Mình tôi cứ thế này mà xách túi của hiệu tạp hóa lên du thuyền cùng những người mang nào là máy ảnh, cần câu rồi ống thở.

- Sao bác lại sống ở một nơi bất tiện như vậy?

- Tôi quen thế rồi nên cũng chẳng sao. Dù gì nghề của tôi cũng chỉ quanh quẩn ở nhà.

- Bác làm nghề gì ạ?

- Tôi là dịch giả tiếng Nga.

- Dịch... giả... Tôi nhắc lại lần nữa những từ ấy.

- Lạ lắm à?

- Không ạ. Tại vì trước giờ cháu chưa từng gặp người nào làm nghề ấy nên cảm thấy hơi mới mẻ thôi.

- Suốt ngày ngồi trước bàn làm việc, giở từ điển để tra từ. Công việc chỉ có vậy. Cô là học sinh cấp III à?

- Không ạ. Cháu học cấp III được nửa năm thì bỏ.

- Thế bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười bảy ạ.

- Mười bảy... Lần này người đàn ông lặp lại câu trả lời của tôi cứ như nó là một con số đặc biệt.

- Nhưng nghĩ lại cháu thấy đi du thuyền về nhà cũng tuyệt lắm chứ!à tôi

là một căn nhà nhỏ. Hồi xưa không biết ai đã dựng nó lên thay vì xây

biệt thự. Nó ở phía hướng ra biển, chỗ có bến tàu. Nếu so đảo với hình

cái tai, thì nhà tôi ở đúng chỗ này...

Người đàn ông ngẫm nghĩ,

rồi chỉ vào dái tai của mình. Tôi chăm chú nhìn chỗ ông chỉ vào. Cơ thể

chúng tôi khẽ chạm vào nhau. Ngay lập tức cả hai cùng cảm nhận được điều ấy. Tôi vội quay đi chỗ khác, còn người đàn ông cũng dị