
một chút sơ hở, khiến lục bộ thượng thư vừa mới lên chức ứa mồ hôi lạnh. Nguyên bản tưởng rằng vị Mân vương này vốn không được sủng ái, bởi vì ngu dốt mà bị phế, chắc cũng là quả hồng mềm dễ bóp, nào có ai ngờ được, y lại có bản lĩnh như thế chứ!
(ti lễ: chức quan trông coi về lễ nghi.)
Xuất xứ của đại nghịch bất đạo: Hán thư - Cao Đế kỉ 汉书 - 高帝纪
Khi Hán Sở tranh hùng, có một lần quân Sở do Hạng Vũ 项羽 thống lĩnh cùng quân Hán do Lưu Bang 刘邦 thống lĩnh gặp nhau tại thành Quảng Vũ 广武. Hạng Vũ muốn đơn độc giao tranh cùng Lưu Bang nên tại trận tiền hét lớn rằng: “Lưu Bang nghe đây, chúng ta hai người phân tranh, đến nỗi bách tính trong thiên hạ không được yên ổn. Nay hai ta tại trận tiền tỉ thí, ai thắng, người đó sẽ được thiên hạ.”
Lưu Bang tự biết mình không phải là đối thủ của Hạng Vũ liền nói rằng:
“Nhà ngươi không đáng để khiêu chiến với ta, nhà ngươi đã là tội nhân với mười tội không thể dung tha, đáng phải giết chết:
Thứ 1: nhà ngươi phản bội ước đính giữa hai chúng ta. Ta chiếm được quan trung trước, theo lí phải là quan trung vương, nhà ngươi lại tự mình xưng vương.
Thứ 2: nhà ngươi giết khanh đại phu, tự mình xưng bá.
Thứ 3: nhà ngươi đã làm trái mệnh lệnh của Hoài Vương 怀王, tự ý dẫn binh vào quan trung.
Thứ 4: nhà ngươi thiêu đốt cung điện nhà Tần, quật mộ Tần Thuỷ Hoàng, vơ vét của cải.
Thứ 5: nhà ngươi đã giết chết Tần Vương Tử Anh 秦王子婴 đã đầu hàng.
Thứ 6: nhà ngươi đã chôn sống 20 vạn dân nước Tần.
Thứ 7: nhà ngươi phong vương ban đất, đuổi chủ cũ, khiến thiên hạ bất an.
Thứ 8: nhà ngươi chiếm Bành Thành 彭城, đoạt lấy đất đai của nước Hàn, lại cưỡng chiếm đất đai của nước Lương và nước Sở.
Thứ 9: nhà ngươi âm mưu giết Nghĩa Đế Hoài Vương.
Thứ 10: nhà ngươi là thần tử lại giết vua của mình, thiên hạ không dung cho tội đại nghịch bất đạo.
Nhà ngươi đã phạm vào 10 tội lớn, còn mặt mũi nào khiêu chiến với ta!”
Hạng Vũ vừa nghe xong giận đến nỗi tái mặt, giương cung bắn. Lưu Bang né không kịp bị tên ghim vào ngực ngã xuống đất. Tướng sĩ vội chạy đến nâng Lưu Bang dậy, dìu vào trong thành Quảng Vũ. Lưu Bang không dám ứng chiến nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Thừa Quân ở trong phủ Mân vương, xem qua hồ sơ của sáu bộ quan trong ba năm gần đây, hiểu biết đại khái về tình hình hiện tại của Mân Châu.
Mới đầu Lâu Cảnh còn tưởng rằng hai người có thể đi tản bộ ngoài bờ biển rồi nướng cá ăn chơi, kết quả là chỉ có thể ngồi đối mặt với với chồng hồ sơ dày cộp, phủ đầy tro bụi, quả thực là khóc không ra nước mắt mà!
“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta xem xong chỗ này rồi sẽ qua bồi ngươi.” Tiêu Thừa Quân nhìn thoáng qua gia hỏa đang ngồi nhấp nhổm không yên, khẽ cười nói. Không cho hắn ra ngoài đi chơi, chủ yếu là vì muốn hắn dưỡng tốt cánh tay bị thương cái đã, một thời gian nữa Lâu Cảnh sẽ phải trở về Giang Châu, sau đó còn phải tiêu diệt sơn tặc và đối phó với thứ sử nữa, muốn thong thả dưỡng thương cũng khó.
“Ta không mệt đâu.” Lâu Cảnh sờ sờ cái mũi, ngồi xuống bên cạnh Mân vương điện hạ, “Đến, ta giúp ngươi.”
“Ngươi giúp ta thế nào?” Tiêu Thừa Quân liếc liếc mắt, nhìn cánh tay trái vẫn mang theo thanh nẹp của hắn.
Lâu Cảnh giật lấy cây bút trong tay Tiêu Thừa Quân, hùng hồn nói: “Ngươi cứ xem hồ sơ đi, có cái gì cần phải ghi chép ra, ta sẽ viết.” Cánh tay trái bị gãy, cánh tay phải vẫn tốt, viết vài chữ chỉ là chuyện vặt thôi.
Tiêu Thừa Quân nghĩ nghĩ, liền tùy hắn, “Vậy ngươi viết, thời gian giặc Oa xâm lấn biên cảnh, Thuần Đức năm thứ bảy, hai mươi tám tháng năm, mùng ba tháng bảy... Không đúng, giặc Oa không viết như vậy.”
“Vậy viết như thế nào?” Lâu Cảnh đẩy tờ giấy sang, để Tiêu Thừa Quân viết cho hắn hai chữ này, “Ơ, chẳng phải là không khác gì nhau sao?”
“Ngươi viết thiếu một nét ngang.” Tiêu Thừa Quân chỉ cho hắn xem.
“Có thể xem hiểu là được mà...”
Hai người cãi nhau ỏm tỏi, tuy rằng cũng chêm vào rất nhiều công việc lặt vặt, nhưng tốc độ hoàn thành lại tuyệt không chậm, công việc xem sồ sơ buồn tẻ lúc đầu cũng trở thành thú vị.
“Thuần Đức năm thứ tám, mùng năm tháng mười hai, huyện lệnh Đào Huyền cấu kết với giặc Oa kiếm được ba nghìn hai trăm lượng bạc trắng, ca nữ một người.”
“Có phải ca nữ là người Ba Tư không?” Lâu Cảnh tò mò vươn cổ sang nhìn.
(Ba Tư: Persia (tiếng Anh), thuộc châu Á, nay gọi là Iran.)
“Trong này không viết, sao ngươi lại nghĩ là người Ba Tư?” Tiêu Thừa Quân quay đầu nhìn hắn.
“Chắc không phải là người Đông Doanh đâu, ta nghe nói bọn họ thường cạo trọc một nửa đầu mà, nhìn trọc lóc như bị hói ấy.” Lâu Cảnh cười hì hì trả lời.
(Đông Doanh: Nhật Bản)
“...”
Mấy ngày sau, trong kinh truyền tới tin tức, đồng thời, Lâu Cảnh cũng nhận được một phong thư do Triệu Hi bí mật gửi tới, cả hai đều nói về cùng một sự kiện, thi hội đã kết thúc, Triệu Hi đỗ Trạng nguyên.
“Tin tức từ trong kinh, Cửu thiếu gia nhà họ Triệu đã thuận lợi thi đỗ Hội nguyên, thời điểm thi đình, Hoàng Thượng cấp cho hắn một luận sách, bị nói đến mức không tìm được lời nào để đáp lại, sau đó liền chấm hắn làm Trạng nguyên.” Lục Triệu tiến vào bẩm báo tin tức.
(Luận sách: Luận: tên