XtGem Forum catalog
Quân Vi Hạ

Quân Vi Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325862

Bình chọn: 9.5.00/10/586 lượt.

ính là lúc dùng người, bất kể thâm niên, chỉ cần bản lĩnh.” Tiêu Thừa Quân lấy ra một con dấu được điêu khắc từ thanh ngọc, giao cho An Thuận bên người, để hắn mang đến trước mặt Triệu Hi, “Từ hôm nay trở đi, phong Triệu Hi làm Mân tướng, thống lĩnh lục bộ Mân Châu.”

Con dấu được khắc hình con trăn bằng thanh ngọc kia, chính là con dấu của người đứng đầu các quan Mân Châu.

Quan viên lục bộ càng thêm kinh ngạc, không thể tin mà nhìn thiếu niên rõ ràng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, bình tĩnh vươn tay nhận lấy con dấu, nắm chặt trong tay.

“Tạ điện hạ ưu ái, thần nhất định sẽ không phụ mong mỏi của điện hạ.” Mọi người vốn cho rằng Triệu Hi sẽ thụ sủng nhược kinh, không nghĩ người này chỉ ngốc lăng một chút, liền đương nhiên mà tiếp nhận con dấu, quỳ xuống tạ ơn.

(thụ sủng nhược kinh: tâm trạng thấp thỏm không yên, vừa mừng vừa lo, được sủng ái mà lo sợ.)

Theo ý kiến của Triệu Hi, quan viên Mân Châu như một đám ô hợp, cần một thừa tướng đại nhân như hắn quản lý cho tốt, mà ngoài hắn ra thì còn ai vào đây?

Tan hội, mọi người liền ùa lên chúc mừng tân thừa tướng, Tiêu Thừa Quân đúng lúc mà kéo Triệu Hi đi, theo y đến hậu viện.

“Về sau sẽ là thừa tướng đại nhân rồi.” Lâu Cảnh cho Nhạc Nhàn đem quan phục cho Triệu Hi, cao thấp nhìn nhìn, kéo kéo.

“Chứ sao! Từ nay về sau, nam sủng ngươi thấy ta là phải hành lễ đấy.” Triệu Hi đắc ý nói, hôm qua hắn đã nghe nói rõ ràng, Mân vương có một nam sủng là tuyệt thế mỹ nam, vẫn được nuôi ở sau viện.

Hai người chòng ghẹo, cười nhạo nhau nửa ngày, cho đến khi Tiêu Thừa Quân gọi bọn hắn, khó khăn lắm mới ngừng lại được.

Mặc dù Triệu Hi còn trẻ, nhưng rất có năng khiếu làm quan, vừa mới nhậm chức, đầu tiên là sửa trị quan viên lục bộ một phen, rồi sau đó lại mời bọn họ uống rượu, sử dụng ân uy cùng lúc, khiến đám quan viên không dám coi thường, thành thành thật thật mà làm việc.

Tiêu Thừa Quân quan sát mấy ngày, phát hiện Triệu Hi làm được thuận lợi đủ đường, cũng không cần quản nhiều nữa, dứt khoát ném một đống công vụ cho hắn, để Triệu thừa tướng xử lý qua một lần, những việc nào cần Mân vương ra mặt xử lý mới báo cho y. Cứ như thế đến nay, Tiêu Thừa Quân bớt được không ít việc, vô cùng thoải mái.

Có nhiều thời gian rảnh rỗi, Tiêu Thừa Quân liền cùng “nam sủng” nhà mình đến bờ biển chơi vài ngày.

Từ lúc Thẩm Liên lôi toàn bộ sự việc ra ánh sáng, Thuần Đức đế liền đứng ngồi không yên, lập tức tìm thái y đến kiểm tra bình rượu thuốc kia.

Quả nhiên, rượu thuốc kia có công hiệu tráng dương, còn có tác dụng thúc tình, nếu uống nhiều sẽ khiến thân thể bị tổn hại, đối với những người lớn tuổi một chút thì hoàn toàn có khả năng hùng phong không tái. (nôm na là cái kia không cứng được.)

“Độc phụ này!” Thuần Đức đế giận dữ quăng bầu rượu đi, “Tước phi vị, giam nàng vào Vĩnh Ninh cung!”

Vĩnh Ninh cung, nằm ở phía Tây Bắc hoàng cung, là nơi hẻo lánh nhất, mặc dù không phải là lãnh cung chân chính nhưng cũng không khác lãnh cung là bao.

Tin tức rơi vào tay cung Phượng Nghi, Kỷ Hoàng hậu cũng chỉ là hơi hơi gật đầu, “Không nói gì đến phẩm cấp, vậy chiếu theo cấp bậc tài tử mà cung cấp đồ dùng đi.”

“Đám cẩu nô tài các ngươi, dám mang thứ này cho bổn cung ăn à!” Trong Vĩnh Ninh cung, Trần thị chỉ bốn món ăn trên bàn, thét chói tai không thôi.

“Nương nương yên tĩnh một chút đi, đây là Hoàng hậu phá lệ khai ân, ấn theo cấp bậc tài tử mà phân cho.” Cung nữ bên người vẫn là người trước đây đi theo hầu hạ Trần thị, chẳng qua hiện tại đã không còn cung kính như trước.

“Chát!” Trần thị vung tay tát vào mặt tiểu cung nữ kia, “Cẩu nô tài, bổn cung thất thế chỉ là nhất thời thôi, Trần gia còn chưa đổ đâu, tam hoàng tử còn an an ổn ổn ở bên ngoài cung kia kìa, bổn cung muốn bóp chết ngươi, so với bóp chết con rệp còn dễ dàng hơn!”

“Nương nương thứ tội!” Kia cung nữ lập tức tỉnh ngộ lại, ngay cả khi Trần thị phạm tội nặng như vậy, Hoàng thượng cũng không có động nàng, chuyện này đã thuyết minh, Trần thị vẫn còn cơ hội xoay người.

“Ngươi, đi đến cửa phía Tây, giao cái này cho một thị vệ có khuôn mặt ngăm đen, khóe miệng có một cái nốt ruồi.” Trần thị ném một phong thư cho cung nữ kia, trong mắt lộ ra hàn ý.

“Trần thị cho người chuyển tin tức ra ngoài.” Tổng quản thái giám cung Phượng Nghi nhỏ giọng nói với Kỷ Chước.

“Kệ nàng đi.” Kỷ Chước khoát tay áo, lấy ra một vò rượu nhỏ. Đây là rượu vải mới được gửi tới từ Mân Châu, nghe nói là được ủ và cất lúc đầu hạ. Tự mình mở lớp bùn phong kín trên miệng vò rượu, đang muốn ném qua một bên, chợt nhìn thấy một dòng chữ nhỏ được che phủ bên dưới lớp bùn khô “Bẻ nhành mai vì ngượng ngùng, rơi nước suối chỉ vì một giọt rượu”. (Đây là 1 câu trong “Điếu lưu trung định công văn” của Trâu Trí)

Kỷ Chước hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm hàng chữ nhỏ bé kia thật lâu. Nhắm hai mắt lại, rút tờ giấy kẹp giữa lớp bùn ra, đặt lên ngọn nến. Ngọn lửa nhanh chóng bắt sang tờ giấy, vệt đen từ từ lan rộng, cái tay giữ mảnh giấy đột nhiên rụt trở về, nhanh chóng lắc lắc, giập tắt lửa, ngọn lửa tham lam mới chỉ kịp đốt đến chữ “Bẻ”.

Thuần Đức đế đã phái ng