Snack's 1967
Quân Vi Hạ

Quân Vi Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325781

Bình chọn: 9.5.00/10/578 lượt.

ười đi Tấn Châu, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của tứ hoàng tử thật rõ ràng. Những ngày qua, kể từ khi phát hiện bên gối ngủ có một phụ nhân rắn rết (người đàn bà ác độc), Thuần Đức đế luôn có chút lo lắng bất an trong lòng.

Hữu tướng nhận được tin tức trong cung, vô cùng căm hận Thẩm Liên, vội vàng tìm môn sinh thương nghị.

“Thẩm Liên là kẻ ngoan tâm thủ lạt, không chỗ nào cố kỵ, theo học sinh thấy, người này không thể lưu.” Binh bộ thượng thư Tôn Lương có chút sầu lo nói.

“Đúng là một con chó điên, phải nhanh chóng bóp chết hắn, chúng ta mới có thể làm cái khác.” Trưởng tử của Trần Thế Xương cũng theo sau nói.

“Hừ, hắn tưởng rằng, mình không có nhược điểm nào sao?” Trần Thế Xương cười lạnh, chuyện Thanh Châu là hắn cố ý thả cho Thẩm Liên đi làm, chính là muốn giữ mình sạch sẽ mà bứt ra khỏi vũng nước bẩn đó. Vả lại, nếu nói về chuyện này, ngay từ lúc bắt đầu đã do Thẩm Liên gây họa.

Phe phái hữu tướng bắt đầu tích cực chuẩn bị cho việc buộc tội Thẩm Liên.

Chuyện khâm sai đi Tấn Châu điều tra, rất nhanh liền rơi vào tay Mân Châu.

Lâu Cảnh tiện thể cho người nhắn về, cần phải hiệp trợ khâm sai, đem toàn bộ manh mối về cái chết của tứ hoàng tử lộ ra.

Kỳ thật, từ lúc tứ hoàng tử đi Tấn Châu, Lâu Cảnh đã phái người nhìn chằm chằm, tin người chết truyền đến, càng là chiêng trống rùm beng mà đi thăm dò. Cái chết của Tiêu Thừa Tranh và lão An Quốc công quá mức giống nhau, khiến hắn không thể không để ý. Nhân chứng vật chứng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ khâm sai đại nhân “tự mình phát hiện” ra thôi.

Kỷ Châm đưa Hoàng thái tôn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến Mân Châu xong thì không thể ở lại lâu hơn được nữa, liền vội vàng trở về kinh thành. Gần đây giặc Oa cũng yên tĩnh không ít, Chinh Nam tướng quân Từ Triệt lại càng có nhiều thời gian mà ngẩn người.

Mắt thấy sắp lập đông, Lâu Cảnh liền theo nhị cữu đi Lĩnh Nam một chuyến, thuận đường đưa quà lễ tết đến phủ Bình Giang hầu.

Tiêu Thừa Quân không dễ rời khỏi đất phong, nhưng có tâm muốn gặp Bình Giang hầu, liền cải trang thành tùy tùng của Lâu Cảnh, đi theo bọn đến Lĩnh Nam.

Thấy phu quân nhà mình chủ động muốn làm tùy tùng, Lâu Cảnh rất chi là phởn chí, vênh mặt hất hàm sai khiến mà bắt Tiêu Thừa Quân phải cùng cưỡi chung một ngựa với hắn, “Ngươi là tùy tùng, nhất định phải nghe lời ta.” Nói xong, một bàn tay liền mò lên ngực của người trong lòng, nhanh nhẹn luồn vào trong vạt áo.

Tiêu Thừa Quân vội vàng đè tay hắn lại, quẫn bách mà nhìn thoáng qua Từ nhị cữu đang giục ngựa phía trước, “Đừng nháo!”

“Sợ cái gì, nhị cữu cũng không phải là không biết.” Lâu Cảnh vui vẻ mà cắn cắn một bên vành tai hồng hồng của phu quân, chính mình chơi đến bất diệc nhạc hồ.

(Bất diệc nhạc hồ: vui đến quên trời quên đất)

Mấy hôm trước hai người bọn họ đến bờ biển nghỉ ngơi, sáng sớm nhặt vỏ sò bắt cua, ban ngày thong dong ngồi câu cá, còn rượt đuổi vui đùa trên bờ cát, không cần phải cẩn thận từng li từng tí như lúc ở trong kinh, cũng không có kẻ đến người đi như trong vương phủ, trời đất bao la, chỉ có hai người bọn họ. Buổi chiều ngồi trên đá ngầm, đôi chân trần ngâm trong nước biển, cảm nhận từng cơn sóng vỗ rì rào, tay trong tay ngắm mặt trời lặn, trao cho nhau những nụ hôn thật dài...

Những ngày tháng sống như thần tiên này đã khiến Lâu Cảnh hình thành thói quen, thế cho nên khi trở lại cuộc sống lúc trước, hắn vẫn khó có thể thu liễm, thường xuyên nhịn không được mà ôm ôm, hôn hôn, sờ sờ Tiêu Thừa Quân chút chút.

Sự kiện Tấn Châu còn chưa lật ra, phe hữu tướng đã nhảy ra, bốn phía buộc tội Thẩm Liên.

Vơ vét tiền của, vu oan giết chết quan viên linh tinh, đều không đủ để lật đổ Thẩm Liên, Trần Thế Xương thập phần rõ ràng, liền đánh thẳng vào chỗ yếu hại, “Khải tấu Hoàng Thượng, năm trước Thanh Châu vỡ đê, số tiền kia vốn không dùng cho việc xây dựng hoàng từ, mà là xây sinh từ.”

(ai không nhớ “sinh từ” là gì, mời xem lại Chương 24 ^-^)

Thẩm Liên lập tức thay đổi sắc mặt, âm ngoan mà trừng Trần Thế Xương, “Nếu hữu tướng đại nhân biết rõ ràng như thế, tại sao lúc trước lại không thấy nói ra?”

Trần Thế Xương không để ý tới hắn, quan viên thủ hạ dưới trướng liền thay nhau thượng tấu.

Thanh Châu muốn xây một tòa sinh từ để cung phụng Thẩm Liên, đã tham ô ngân lượng xây dựng đê điều, khiến Thanh Hà vỡ đê, vì che dấu hành vi phạm tội của mình, Thẩm Liên nhanh chóng đổi thành xây dựng hoàng từ, thế cho nên oan uổng Thái tử.

Triều đình liền ồ lên, vì một cái hoạn quan mà cho xây sinh từ, quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy! Năm đó Thái tử bị phế đến oan uổng, nếu không phải Thuần Đức đế nhất thời mềm lòng, không lấy tội mưu nghịch để phế Thái tử, chứ không thì chỉ sợ là bây giờ Tiêu Thừa Quân còn đang bị giam giữ trong thiên lao.

Dân chạy nạn Thanh Châu bị xua đuổi tới Giang Châu, ruộng tốt ở Giang Châu bị hủy gần hết, dân chúng lầm than, thứ sử Giang Châu hao hết tâm lực mới bảo trụ được nạn dân. Lúc nói ra những lời này, nhóm quan viên phe hữu tướng đều tỏ ra vô cùng đau đớn mà thở than khóc lóc, kịch liệt lên án Thẩm Liên.

Chuyện xây sinh từ, đã triệt đ