XtGem Forum catalog
Quân Vi Hạ

Quân Vi Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325855

Bình chọn: 8.00/10/585 lượt.

ể chọc giận Thuần Đức đế, một bàn tay to vỗ mạnh lên ngự án, “Các ngươi đều nghĩ trẫm là kẻ ngốc, rất dễ lừa gạt phải không?” Lập tức ra lệnh bắt giữ Thẩm Liên.

“Hoàng Thượng, nô tỳ oan uổng a!” Thẩm Liên gào lớn, “Những chuyện này đều do hữu tướng bức bách, năm đó Thái Sơn vốn không có động đất, là hữu tướng muốn ám hại Thái tử nên mới làm ra việc này a!”
Khoảnh khắc này, thị vệ bắt giữ Thẩm Liên chợt dừng bước, triều đường lặng ngắt như tờ, sau đó, cả triều liền ồ lên.

(triều đường: 朝堂 cung điện, phủ quan làm việc)

Thái Sơn động đất chính là chuyện quốc gia đại sự, lấy biểu tượng của Thái tử là Thái Sơn làm văn, này cũng quá lớn mật rồi, nói nhẹ đi thì là khi quân phạm thượng, mà nói nặng thì chính là mưu nghịch a!

“Hoàng Thượng, Thẩm Liên quả thực là ngậm máu phun người, Thái Sơn đại sự, sao thần dám vọng ngôn?” Trần Thế Xương phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.

(vọng ngôn: nói xằng/ nói càn, tùy tiện)

“Trần Thế Xương, lúc trước ngươi cũng không nói như vậy.” Dù sao đã xé rách mặt, Thẩm Liên cũng bất chấp tất cả, giãy giụa thoát khỏi nhóm thị vệ, dùng đầu gối bước lên phía trước mấy bước, than thở khóc lóc nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ cũng không biết cái sinh từ kia là từ nơi nào tới, hữu tướng tìm tới cửa, muốn ta phá một cái sinh từ nào đó để xây từ đường hoàng thất, nô tỳ trăm triệu lần cũng không nghĩ đến hắn làm vậy là để ám hại Thái tử a!”

Từ một tiểu thái giám nho nhỏ, Thẩm Liên đã lăn lộn đi lên thành một đại quan đứng đầu nội thị tỉnh, kỹ xảo nói chuyện của hắn có thể nói là đăng phong tháo cực, hai ba câu liền đem tội lỗi của mình nói thành nhất thời hồ đồ, trọng điểm lại chuyển qua việc mưu hại Thái tử.

(đăng phong tháo cực: 登峰造极 đăng: trèo, phong: đỉnh núi, tháo: đến, đạt tới; cực: tột cùng => nghĩa đen là trèo đến đỉnh núi cao nhất, nghĩa bóng: đạt đến trình độ cảnh giới cao nhất.)

“Hữu tướng thật đúng là sốt ruột đến khó dằn nổi a, vì đoạt lấy trữ vị, ngay cả loại chuyện dối trá hoang đường như Thái Sơn động đất mà cũng dám nói ra.” Dương Hữu Đình trực tiếp nói thẳng.

“Hoàng Thượng, Thái Sơn có động đất là do người dưới tâu lên, thần chỉ là theo thực tế mà tấu thôi ạ.” Trên mặt Trần Thế Xương vẫn là lù lù không động, nhưng lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Xé rách mặt với Thẩm Liên, hắn đã dự đoán được rằng Thẩm Liên sẽ cắn ngược lại một hơi, mọi lý do thoái thác cũng sớm được nghĩ tốt, nhưng việc này lại không có mười phần nắm chắc, nên trong lòng cũng thấp thỏm lo âu.

“Hoàng Thượng, chuyện Thái Sơn chỉ là bắt gió bắt bóng (tin đồn), việc cấp bách hiện giờ là Thẩm Liên cổ động quan viên địa phương xây sinh từ, chứng cớ vô cùng xác thực, thần cho rằng nên đi thẩm tra, xử lý chuyện này trước ạ.” Hình bộ thượng thư hợp thời bước ra nói.

Từ đầu đến cuối, Binh bộ thượng thư Tôn Lương không hề nói một lời nào, chức vị của hắn chẳng có quan hệ gì đến mấy chuyện này, chỉ lạnh mắt nhìn hết thảy diễn ra. Nhớ lại thời điểm hữu thừa tướng và Trầm thái giám liên thủ hại chết Vương Kiên năm xưa, cũng là một màn tranh cãi ầm ĩ không ngớt trên triều đường thế này. Phái thanh lưu liên tục đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn là động tác của Thẩm Liên nhanh hơn, trong vòng một đêm liền đem người hại chết. Thứ sử Tấn Châu và diêm chính Tây Bắc đều được thay thế bằng môn sinh của hữu tướng, mà người một lòng vì nước vì dân là Vương Kiên, thì lại bị oan chết trong chiếu ngục, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Cuối cùng Thẩm Liên cũng bị quẳng vào đại lao, vô luận thế nào, xây dựng sinh từ vẫn là chuyện khiến Thuần Đức đế không thể tha thứ, chuyện về Thái Sơn, cũng cho người đi điều tra rõ ràng.

Phong cảnh Lĩnh Nam rất đẹp, núi non trùng trùng điệp điệp, cây cối xanh tươi rậm rạp. Không có sự nguy nga hùng vĩ và hiểm trở như các dãy núi vùng Tây Bắc, nhưng các mạch núi nhỏ nơi đây như được thiên thần vuốt ve nhào nặn mà tạo thành, khi thì có hình dáng tuấn mã lão nhanh, khi thì giống như ông phật nằm ngủ say, khi thì gặp dòng sông xanh biếc, uốn lượn giữa các hẻm núi, muôn hình vạn trạng. (nhiều trạng thái, dáng vẻ khác nhau.)

Bởi vì chưa từng đến Lĩnh Nam nên Tiêu Thừa Quân nhìn đâu cũng thấy mới lạ, phong cảnh dọc theo đường đi thật khiến người ta không thể rời mắt.

Lâu Cảnh thì chỉ tới đây lúc bé, nhớ không rõ nữa, hiện giờ nhìn ngắm cũng thấy thích thú, liền cố ý thả chậm cước bộ, đi một chút lại ngừng, gặp được địa phương nào có cảnh sắc đặc biệt liền dừng lại chơi đùa một phen.

Từ Triệt cũng không sốt ruột trở về, để mặc bọn họ chơi đùa, ước chừng đi mất mười ngày mới tới phủ Bình Giang hầu ở Li Thành.

“Thần Từ Chinh, ra mắt Mân vương điện hạ.” Đại cữu Từ Chinh, tiếng như chuông lớn, mang theo một loại uy nghiêm không thể xem nhẹ, nhìn thấy Tiêu Thừa Quân, liền quy củ tiến đến hành lễ.

Nhận được tin báo, tam cữu và tứ cữu đều có mặt, lập tức đi theo sau hành lễ. Người Từ gia đều có bộ dáng tương đối uy mãnh, vài võ tướng lưng hùm vai gấu nhất tề hành lễ, khí thế thật không phải bình thường. Tiêu Thừa Quân có chút hiểu được, vì sao Lâu Kiến Du lại không thích nhà m