Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Quân Vi Hạ

Quân Vi Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327770

Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.

kinh Tâm Địa Quán, Phật dạy bổn phận người Phật tử tại gia : “ Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ.” ( Trên đền đáp 4 ân nặng, dưới cứu giúp 3 đường khổ ).

Bốn ân nặng đó là : ân cha mẹ, ân sư trưởng, ân quốc gia – xã hội – chúng sanh, ân tam bảo.

– ÂN CHA MẸ :Kinh Đại báo phụ mẫu trọng ân cho ta biết : Vì thương con, che chở, bảo bọc cho con mà cha mẹ không sợ hiểm nguy, lao nhọc, tội chướng và chẳng bao giờ cần đáp lại. Không khác mặt trời, mặt trăng, rải chiếu ánh nắng, ánh sáng, thuận dưỡng cho muôn vật mà chẳng cần đền đáp bao giờ. Công cha, nghĩa mẹ – công lao nghĩa nặng, tình sâu, sánh bằng núi cao, biển cả. Do vậy, kinh Đại tập viết : “ Gặp thời không có Phật, khéo thờ cha kính mẹ là cách báo đền ân Phật vậy ”.

Mang thân này có nghĩa là đã chìm đắm bao đời. Do đó, ta có biết bao nhiêu là cha mẹ. Kinh dạy : “ Đa sanh phụ mẫu ”. Phật tử phải biết mà truy tiến, báo ân.

– ÂN SƯ TRƯỞNG : Bất cứ ai ở trên đời, có được chút kiến thức là nhờ ơn thầy dạy bảo, bạn bè giúp đỡ. Sự nghiệp giáo dục là sự nghiệp cao cả, thầy cô thường đem hết sở học và tài năng dìu dắt lớp trẻ, tận tụy hy sinh, thương yêu học sinh như con, nhân ái, độ lượng. Bạn bè thân cận, cảm thông, chia sẻ cùng ta bao buồn vui, chân thành giúp ta không tính toán. Đến với GĐPT, chúng ta được các anh chị trưởng hướng dẫn ta cách sống hướng thiện, hướng thượng, chỉ cho ta biết vận dụng lời Phật dạy vào cuộc sống đời thường, biết vui sống trong hiện tại, biết yêu thương… Vì thế, ta phải trân trọng, báo đền.

– ÂN QUỐC GIA, XÃ HỘI, CHÚNG SANH : Ta được bình an tu học là nhờ sự giữ gìn biên cương, bờ cõi. Cuộc đời được ấm no hạnh phúc là do đường lối lãnh đạo kinh tế và sinh hoạt truyền thống lâu đời của cha ông. Ngoài ra, cơm ăn – áo mặc – nhà ở – tiện nghi dân sinh ta cộng hưởng là do công sức của cộng đồng nhân loại đóng góp, phát minh, xây dựng. Không chỉ biết ơn, ta còn phải ra sức làm việc để đáp đền.

– ÂN TAM BẢO: Là Phật tử, ngoài 3 ơn trên, chúng ta còn phải báo đền ân Tam bảo vì đó là 3 ngôi quí báu nhất, giúp ta định hướng đúng đắn cho đời sống, sống đời tỉnh thức, thoát khỏi luân hồi. Vì lòng từ bi, thương xót chúng sanh lặn ngụp trong đam mê, tham luyến, trôi lăn trong sinh tử, luân hồi, Phật đã hoá thân, vào ra nơi bất tịnh, nhọc lòng giáo hoá, truyền dạy vô lượng pháp môn, phương tiện dạy dỗ chúng ta tu trì, an lạc, giác ngộ. Giáo pháp của Phật, giáo đoàn của Phật thực hiện mục đích cao cả của Phật. Như vậy, Tam bảo là một trong tứ trọng ân mà Phật tử chúng ta phải thành tâm báo đền.

TAM ĐỒ KHỔ là gì?

– Một là đao đồ, tức là những nỗi khổ do gươm đao gây nên, thí như vì sân hận thù hiềm, nhơn loại lắm phen chém giết lẫn nhau, hoặc tương tàn tương sát để thoả lòng tham lam tật đố.

– Hai là thuỷ đồ, tức là những cảnh khổ do nước gây ra, thí như người sẩy chơn chết đuối, hoặc do những bão tố ngập lụt, khiến cho người vật phải nổi trôi chìm đắm

– Ba là hoả đồ, tức là những cái khổ do lửa mà ra, thí như những cơn hoả hoạn thiêu đốt nhà cửa, thiêu sống hài nhi, kẻ chậm chơn trễ bước cùng người tật bệnh già nua.

Gươm đao nước lửa đã gây và còn gây biết bao nhiêu cảnh lầm than điêu đứng cho nhơn loại, nên gọi là Tam đồ khổ. Xưa kia, Đức Bổn Sư đã minh chứng 4 cái khổ căn bản của chúng sanh là Sanh, Lão, Bệnh, Tử ; tam đồ khổ chỉ là một trong bốn cái khổ căn bản kia vậy.

(5) hí tử: con hát

(6) hoa đán: người đóng vai diễn con gái trong hí kịch

(7) thái y: Quan coi về việc chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cho vua chúa và người thân của vua (hoàng tộc).

(8) nghiệt chủng: mầm mống tai họa
Triều đại này rất trọng hiếu đạo, nhất là các nhà huân quý trước mắt thiên tử, khi gia phụ qua đời phải thủ hiếu tròn ba năm. Tuy không đến mức cả nhà phải ăn chay niệm phật nhưng vợ chồng không được phép cùng phòng, trong hiếu kì mà có thai thì lại càng không thể chấp nhận nổi.

Có thai trong thời gian thủ hiếu chính là đại bất hiếu, theo nghi lễ truyền thống của các đại tộc, khi phát hiện có chuyện này xảy ra thì chắc chắn sẽ phải mở từ đường. Ngay cả khi chính thê có bầu, bị người biết thì cũng chỉ có thể để sẩy. Bởi vì nếu hài tử này bị người ngoài biết được là hoài thai trong hiếu kì, hài tử đó sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của toàn bộ gia tộc.

“Cho tới bây giờ, phụ thân… đều không đem ta trở thành người một nhà.” Lâu Cảnh chậm rãi thả lỏng tay, tự giễu mà cười cười, nếu đã sớm biết… thì sẽ không đau lòng…

Nếu phụ thân thẳng thắn nói chuyện này với hắn, mặc dù rất tức giận, nhưng vì mặt mũi của Lâu gia, vì bọn họ là phụ tử thân thiết nhất, hắn cũng sẽ bỏ qua chuyện này… Nhưng… có lẽ trong mắt của phụ thân, hắn chính là… một kẻ ngoan độc bức kế mẫu sẩy thai đi.

Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, hơi hơi nhíu mày, tiến lên một bước, có chút mới lạ mà đem người ôm vào trong ngực, học theo bộ dáng khi an ủi y của Thái tử phi, ngốc vụng mà vuốt ve lưng Lâu Cảnh, trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ngươi đã được gả cho ta, về sau chúng ta mới là người một nhà.”

“Ha ha…” Lâu Cảnh gục đầu vào vai Thái tử điện hạ, cái mũi dụi dụi không ngừng, rồi nhịn không