
hì chỉ một ngày một đêm là tới, nhưng Vân Thập Lục lại tiêu phí mất rất nhiều ngày.
“Trong Thanh Hà có một cỗ lực lượng rất mạnh bắt giữ toàn bộ những người đến đây thăm dò tin tức. Thuộc hạ cũng suýt chút nữa bị bọn họ bắt đấy.” Vân Thập Lục nói ra nguyên nhân chính mình về muộn. “Hiện giờ huyện Thanh Hà giống như một cái lồng giam, quan viên Hình bộ đến điều tra sẽ không gặp phải chuyện gì, nhưng tất cả những người do các thế lực khác phái đến Thanh Hà hỏi thăm chuyện này, nửa đêm canh ba đều bị một đám nhìn như bọn du côn, lưu manh bắt đi.”
Tiêu Thừa Quân nhíu mày, vụ án Thanh Hà là do Thẩm Liên đốc thúc, những người này lại dám làm chuyện như thế, vậy người đứng phía sau chỉ có thể là Thẩm Liên. Hữu thừa tướng hại y tất nhiên là có lý do, nhưng Thẩm Liên và y cũng không oán không cừu, tại sao Thẩm Liên lại muốn bán mạng cho hữu tướng như vậy?
“Có một cái từ đường hoàng thất đang được xây dựng ở Thanh Hà sao?” Tiêu Thừa Quân ngồi xuống, trầm giọng hỏi.
“Đúng là có người xây từ đường.” Vân Thập Ngũ đem tin tức mình tìm hiểu được nói ra, “Nơi đó có trọng binh canh gác rất nghiêm ngặt, ban đêm thuộc hạ đến tìm hiểu, phát hiện nơi này không có cái gì khác ngoài một đống vật liệu xây dựng, móng nhà đào rất cạn. Hơn nữa, tăng nhân quét dọn ở chùa Thanh Lương có nói, những vật liệu gỗ đó được đưa đến vào khoảng gần giữa tháng tám.”
Lâu Cảnh nghe vậy, nheo nheo mắt, tất cả những chuyện xảy ra, quả thật là có người cố ý hãm hại Thái tử.
Vân Thập Lục nói tiếp, chuyện kì lạ ở huyện Thanh Hà không chỉ có như vậy.
Hiện giờ, dân chúng ở huyện Thanh Hà rất thưa thớt, thị trấn bị lũ lụt bao phủ, lại không biết du côn, trộm cướp từ nơi nào chui ra, hướng thị trấn chạy đến, cướp đoạt tài sản của dân chúng trên đường, dẫn đến tiếng kêu than nổi lên khắp nơi, dân chúng lầm than. Vân Thập Lục xen lẫn trong đám dân chạy nạn mới thoát được đám du côn đó đuổi bắt, vẫn ăn ngủ bên ngoài thành Thanh Dương cùng nạn dân, còn nghe được một chuyện nữa.
“Từ đầu tháng ba, huyện lệnh Thanh Hà đã bắt đầu trưng thu lao dịch, cho xây dựng một tòa từ đường thập phần xa hoa nằm ở phía sau núi gần chùa Thanh Lương.” Thanh âm của Vân Thập Lục mang theo vài phần ngưng trọng, trong đám dân chạy nạn có một người là thợ mộc phụ trách điêu khắc bài vị cho cái từ đường kia, cho nên biết được rất nhiều, “Từ đường kia cũng không phải là từ đường gì, nó chính là một tòa sinh từ.”
“Cái gì!” Tiêu Thừa Quân không khỏi mở to hai mắt nhìn, cái gọi là sinh từ, chính là bên trong cung phụng người còn đang tại nhân thế, nhưng bởi vì quá mức sùng kính, nên sẽ xây một cái sinh từ, thỉnh cầu các vị thần tiên trên trời bảo hộ người được thờ phụng. Cái loại sinh từ này, từ xưa đến nay cũng không có mấy toà, mà phàm là người được thờ phụng, đều là những người đại trung đại nghĩa, cứu vớt dân chúng thiên hạ lúc nguy nan.
“Người được thờ cúng ở đó là ai?” Lâu Cảnh cũng nhíu mày, hiện giờ Thuần Đức đế nghi ngờ rất nặng, bất cứ ai bị thờ cúng trong cái tòa sinh từ đó, nhất định sẽ chạm đến nghịch lân của Hoàng Thượng.
“Thẩm Liên!” Vân Thập Lục trầm giọng nói.
(1) Nguyên Lang: Nguyên: đứng đầu, tài, giỏi, to lớn
Lang: mỹ xưng dành cho đàn ông
(2) hoàng trữ: người kế thừa hoàng đế.
(3) một trượng = 10 thước = 3,33m, một thước = 10 tấc = 0,333m, một tấc = 3,33cm
Thẩm Liên người này, những cái khác thì cũng không có ưu điểm gì đặc biệt, nhưng chỉ cần thu được chỗ tốt thì sẽ làm việc rất cẩn thận. Mấy năm nay nội thị tỉnh mua quan bán chức, quan viên dưới tứ phẩm đều nịnh bợ hắn không ít, như kính tặng vàng bạc châu báu, mỹ thiếp luyến đồng…, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Huyện lệnh Thanh Hà ra một chiêu này càng tuyệt, trực tiếp cho xây một cái một cái sinh từ cung phụng Thẩm Liên.
“Khó trách Thẩm Liên lại liều mạng như vậy.” Lâu Cảnh cười nhạo, gã huyện lệnh Thanh Hà này quả nhiên là không sợ chết, dám lấy tiền tu sửa đê điều để xây dựng sinh từ.
“Ngươi trở lại điền trang nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thừa Quân thưởng cho Vân Thập Lục, để hắn đi về trước, gương mặt ngưng trọng cũng không bởi vì biết được chân tướng mà giảm bớt mảy may.
Vân Thập Lục liếc nhìn Lâu Cảnh một cái, thấy chủ nhân đồng ý, lúc này mới tiếp nhận ban thưởng, hành lễ cáo lui.
“Ngươi vào trong nghỉ ngơi một lát đi, ta đi viết tấu chương một chút.” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, vỗ vỗ đầu Thái tử phi, xoay người đi đến thư phòng.
Lâu Cảnh nhìn bóng dáng Thái tử, như có điều suy nghĩ mà nheo lại mắt.
Hữu tướng Trần Thế Xương bước vào ngự thư phòng, nhìn hai chồng tấu chương tán loạn trước mặt Thuần Đức đế, ánh mắt chợt lóe, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp quỳ xuống đất, “Hoàng Thượng, Thái Sơn có động đất!”
“Ngươi nói cái gì?” Thuần Đức đế thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Sơn, từ xưa đến nay đều là biểu tượng của Thái tử, Thái Sơn rung chuyển chính là quốc gia không vững vàng, sẽ có động loạn. Đây là một loại hiện tượng thiên văn cực kì không tốt.
“Không phải là đại chấn, nhưng đỉnh núi phong thiện đài bị tổn hại không nhỏ, đỉnh của toà nhà Tử Thần bị nghiêng, c