
hỏi.
“Luật pháp cũng không nói là đích trưởng tử thì không thể gả cho Thái tử.” Lâu Kiến Du cúi đầu lầu bầu một tiếng, trước mặt cữu huynh, hắn cũng không khỏi có chút hụt hơi, lí nhí: “Hoàng Thượng tứ hôn, ta cũng không thể kháng chỉ đi?”
“Ngươi còn dám nói!” Từ Triệt kéo cổ áo Lâu Kiến Du, vung tay liền muốn tấu hắn, “Người được chọn làm Thái tử phi, trừ Trạc Ngọc ra, còn có đích tôn của Tĩnh Nam hầu, thứ tử của Quảng Thành bá. Nếu không phải ngươi vội vàng đem nhi tử dâng lên, sao Hoàng Thượng lại chọn thế tử nhà An quốc công?”
“Nhị cữu ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!” Lâu Kiến Du vội vàng bắt lấy tay của nhị cữu, hấp tấp cười làm lành.
“Nhị thúc!” Bình Giang hầu phu nhân vội đi kéo Từ Triệt, nhưng là cản vẫn không được.
Trong phòng xảy ra một trận hỗn loạn, Lâu Cảnh nằm úp sấp trên vai Thái tử điện hạ, bả vai run run, cố gắng nén cười. Tiêu Thừa Quân dở khóc dở cười mà nhìn gia hỏa bên người, thập phần hoài nghi Thái tử phi nhà mình đem cữu cữu từ Lĩnh Nam đến đây, chính là vì tìm người tấu phụ thân hắn một trận.
Khi rời khỏi phủ Bình Giang hầu thì cũng đã hoàng hôn, Lâu Cảnh bàn bạc với cữu mẫu, ngày mai sẽ đến phủ An quốc công yêu cầu phân chia gia sản.
“Hà tất gấp gáp như vậy?” Tiêu Thừa Quân nhìn ánh mắt cong cong của Thái tử phi, âm thầm thở dài.
“Đại cữu mẫu quản toàn bộ việc bếp núc của phủ Bình Giang hầu, trước năm mới phải trở về, không thể ở lại kinh thành quá lâu. Thừa dịp bọn họ đang ở đây, có người áp chế Ngụy thị, phải nhanh chóng phân chia gia sản mới là tốt nhất.” Lâu Cảnh nương theo xóc nảy của xe ngựa mà dựa vào vai Thái tử điện hạ, “Đến năm sau, phụ thân và các vị thúc thúc của ta sẽ hết hiếu kì rồi tách ra ở riêng, lúc đó gia sản ta được phân cho sẽ giảm đi rất nhiều.”
Tiêu Thừa Quân mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
“Gia sản của ta chính là của hồi môn, trong thiên hạ nào có ai giống ta vì phu gia mà suy nghĩ đâu nhỉ?” Lâu Cảnh cười cười ôm Thái tử điện hạ, cọ cọ vào cổ của y.
Tiêu Thừa Quân bật cười, sờ sờ cái đầu cọ loạn bên cổ, dấu đi ánh mắt mang theo vài phần chua xót.
Ngày kế, Thái tử điện hạ vào triều, Lâu Cảnh cũng dậy thật sớm, tinh thần phấn chấn mà lấy ra chồng sổ sách thật dày mà nhị thẩm đưa cho hôm trước cẩn thận kiểm kê. Sau đó, hắn trao chồng sổ sách liệt kê tài vật trong Chu Tước đường, của hồi môn của mẫu thân, khế đất ở Tấn Châu, của hồi môn phụ thân cấp cho cùng với chồng sổ sách vừa kiểm tra xong cho Nhạc Nhàn ôm đi. Còn hắn thì đưa Thái tử phu quân nhà mình xuất môn, tiếp theo đến thỉnh an Hoàng hậu, nói hôm nay phải về phủ An quốc công một chuyến.
“Sao đột nhiên lại muốn trở về nương gia vậy?” Kỷ Chước hơi hơi nhíu mày, hai ngày nay trong triều đối với Thái tử vô cùng bất lợi, mà thời gian này Thái tử phi lại muốn trở về phủ An quốc công là có ý gì?
“Đại cữu mẫu và nhị cữu vừa từ Lĩnh Nam lại đây.” Lâu Cảnh giống như không nhìn thấy lãnh ý trong mắt Hoàng hậu, vẫn cười nhu thuận như trước, “Bởi vì hôn sự diễn ra quá vội vàng, của hồi môn từ gia mẫu vẫn chưa được mang vào cung, nhi thần tranh thủ cữu mẫu còn đang ở kinh thành, đem của hồi môn lấy về.”
“Ha ha ha, ngươi thật có bản lĩnh, vừa mới gả tiến cung nửa tháng đã biết mang tiền tài về bên phu gia rồi!” Kỷ Hoàng hậu nghe vậy, lãnh ý trong mắt lập tức biến mất vô tung, chỉ vào Lâu Cảnh trêu ghẹo nói.
“Sao phụ hậu lại cười nhi thần thế chứ!” Lâu Cảnh giả vờ cả giận nói.
“Được, được, được, bổn cung không cười ngươi.” Kỷ Chước cười khẽ lắc đầu, gọi thái giám tổng quản bên người đi khố phòng lấy chút trang sức, vàng ngọc, “Bổn cung là nam tử, Bình Giang hầu phu nhân không tiện đến bái kiến, ngươi cứ mang giúp ta đi thôi.” Đây là ban cho Bình Giang hầu phu nhân, cũng coi như cấp mặt mũi cho tức phụ nhà mình.
Lâu Cảnh vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Từ ngày hôm qua, phủ An quốc công luôn bị bao phủ bởi một tầng u ám. Sau khi hồi phủ, Lâu Kiến Du vẫn treo một bộ mặt đen xì, ngủ qua một đêm cũng không dịu đi mảy may, sáng sớm đã đi đi lại lại trong sảnh đường, vô cùng phiền não.
“Hà tất phải phiền não như vậy?” Ngụy thị an bài xong bàn tiệc, liếc mắt nhìn thần sắc không yên của An quốc công, cười lạnh nói: “Thế tử đã được gả cho hoàng gia, nếu Từ gia bất mãn, vậy cứ để họ đi lý luận với Hoàng Thượng đi, ngươi gấp cái gì chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Lâu Kiến Du trừng mắt nhìn kế thất, “Không biết tiểu súc sinh kia đã nói gì với Từ gia, hôm qua thiếu chút nữa ta bị nhị cữu huynh đánh chết đấy. Không biết hôm nay họ còn ồn ào muốn đến đây làm gì?” Nói xong, hắn chỉ chỉ cái cằm xanh tím, một quyền kia của Từ Triệt cũng không phải đùa, nếu không phải Bình Giang hầu phu nhân kéo kịp thời, rất có khả năng răng cửa của hắn đã rụng mất mấy cái rồi.
“Quốc công gia!” Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào, vấp phải bậc cửa suýt nữa ngã nhào, “Tam… Tam lão thái gia đến đây.”
“Ngươi nói ai?” Lâu Kiến Du kinh ngạc không thôi, Tam lão thái gia là thúc thúc trong tộc của hắn, nhân khẩu của Lâu gia cũng không vượng, chỉ có một thúc thúc này, thường ngày cũng không lui tới, như thế nào mà hôm nay