
ứng ngắc nhảy nhót. (túm lại, ý của đoạn này là gương mặt vặn vẹo của đám quan viên khi thấy đạo sĩ khua chân múa tay thực hiện nghi lễ cúng bái gì đó, chắc là muốn cười lại không dám ^_^)
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu.” Tiêu Thừa Quân bước ra khỏi hàng, cao giọng đánh gãy hành vi cúng lễ lạ đời của đạo sĩ.
“Thời điểm mẫu thân ngươi mất, những đồ hồi môn kia đều đã cho ngươi cả rồi. Hiện giờ ngươi còn đến đây để đòi cái gì?” An quốc công Lâu Kiến Du bước nhanh đến, trừng mắt nhìn Lâu Cảnh.
“Ta cũng không rõ ràng lắm. Phụ thân hẳn là nên hỏi lại phu nhân một chút mới được.” Lâu Cảnh vẫn cười ôn hòa như trước, lại khiến Ngụy thị tức đến phát run, tham của hồi môn của nguyên phu nhân, đây chính là một tội danh rất lớn.
“Thái tử phi chớ ngậm máu phun người, ta cũng chưa gặp qua cái gì gọi là của hồi môn cả.” Ngụy thị cẩn thận suy nghĩ các khoản trong nhà, xác định không có vấn đề gì bất thường. Mấy hôm trước nàng đòi sổ sách trong Chu Tước đường, thế tử đã lập gia đình, toàn bộ đồ vật nơi đó phải nhập vào của chung… Từ từ, sổ sách của Chu Tước đường? Tại sao mấy lần trước đến đòi đều bị kiếm cớ cho qua, lần này Trình Tu Nho lại thoải mái mà đưa cho nàng như vậy?
Ngụy thị không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Cảnh, đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia, đuôi mắt mang theo ý cười nhưng con ngươi lại không chút độ ấm, khiến nàng chợt phát lạnh.
“Nếu đã như thế, không bằng hôm nay chúng ta liền đem chuyện này ra nói cho thật rõ ràng. Nếu còn có hiểu lầm gì, chẳng phải sẽ gây tổn hại đến hòa khí trong nhà hay sao?” Bình Giang hầu phu nhân cười nói.
“Đúng lắm, đúng lắm! Việc này nên làm cho thật rõ ràng, nếu để người ta nghi ngờ phu nhân ham của hồi môn của nguyên phu nhân thì thật không tốt.” Nhị thẩm vĩnh viễn là người ngồi xem náo nhiệt thì mong chuyện càng lớn càng tốt. Tam thẩm không có chủ ý gì, cũng đi theo gật đầu.
Lâu Kiến Du hung hăng trừng Lâu Cảnh, tên nghịch tử này, rõ ràng là hôm nay hắn tìm người đến gây sự mà, “Mọi người cùng ở lại tiền thính đi.” Hắn thật muốn nhìn, đến tột cùng là tiểu súc sinh này muốn giở trò gì.
Tất cả mọi người đều ngồi trong chính đường của phủ An quốc công, giữa phòng dựng một cái bình phong, nam nữ tách nhau ra ngồi hai bên.
“Ngươi nói đi, ai tham của hồi môn của mẫu thân ngươi?” Lâu Kiến Du uống một ngụm trà, đem tâm hỏa áp chế xuống, lạnh lùng hỏi, “Nếu ngươi không có chứng cớ rõ ràng, dù ngươi có là Thái tử phi đi nữa, ta cũng sẽ đến trước mặt Hoàng Thượng tố cáo ngươi là không tôn trọng đích mẫu!”
Trên triều đình lặng ngắt như tờ, cả tên đạo sĩ kia cũng không có tiếng động, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái tử đang quỳ gối dưới bậc ngọc.
Một thân triều phục Thái tử mang sắc vàng hơi đỏ của Tiêu Thừa Quân, quỳ trên thảm đỏ trải trên bậc ngọc càng thêm nổi bật.
Y là Thái tử. Mỗi khi vào triều, y đều có tư cách đứng ở phía trên bệ giai, tiếp thu đủ loại quỳ bái của quan viên, sau đó mới quỳ trước Hoàng Thượng. Nhưng y chưa từng đứng trên vị trí này, mới đầu phụ hoàng khích lệ y nghiêm cẩn, sau lại cho rằng y quá yếu đuối vô dụng, còn bây giờ thì coi y là người bất trung bất nghĩa, cố ý hãm hại thân phụ.
Nói đến cũng thật buồn cười, nhưng khi những tấu chương có nội dung giống nhau kia ào ào đổ về ngự thư phòng, cái gọi là tam nhân thành hổ, lại còn do nhiều người nói như vậy, Thuần Đức đế muốn không tin cũng khó. Huống chi trước giờ Thuần Đức đế vốn mềm lòng nhẹ dạ, lòng nghi kị lại rất nặng, nghe người thỏ thẻ bên tai thế nào liền ngả về phía ấy.
“Vừa rồi, ngươi nói cái gì?” Thuần Đức đế cầm tấu chương Thái tử trình lên, gằn từng chữ hỏi.
“Nhi thần thẹn với quân phụ, thỉnh phụ hoàng phế Thái tử vị của nhi thần, chọn ra một người khác hiền đức hơn.” Sắc mặt thản nhiên, Tiêu Thừa Quân nhấn từng chữ rõ ràng mà hồi đáp. Hôm qua, y đã nói như vậy với phụ hoàng trong ngự thư phòng, có lẽ lúc ấy Thuần Đức đế chỉ cho rằng y đang giận lẫy, nhưng hôm nay đứng trước văn võ bá quan, lời này không thể thu về được nữa.
Cả triều lập tức ồ lên, ngay cả hữu tướng Trần Thế Xương cũng tỏ ra ngoài ý muốn, tên Đào Mâu kia còn chưa kịp nói gì, sao Thái tử đã tự nhận mệnh rồi?
“Thuở nhỏ nhi thần đã đọc đạo làm đế vương, nhưng tư chất ngu dốt, chung quy là không đủ tài năng và cẩn trọng để giúp đỡ phụ hoàng xử lý những việc bất ngờ xảy ra.” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân trầm ổn hữu lực, giống như tiếng động phát ra từ kim thạch, từ từ đập vào lòng người, “Việc của Thanh Hà, đến bây giờ nhi thần cũng không biết tại sao lại thành như vậy. Thân là Thái tử của một quốc gia, lại không thể có tài cán, bản lãnh để làm một minh thần, cũng không thể hiểu rõ hướng đi của triều đình, không thể hiểu được sự mệt nhọc của phụ hoàng, thật thẹn cho một Thái tử. Nhi thần thẹn với liệt tổ liệt tông Tiêu gia, cho nên xin phụ hoàng, phế ngôi vị Thái tử của nhi thần!”
Thái tử nói xong, cúi người đối với quân vương ngồi trên long ỷ, thong thả mà kiên định dập đầu ba cái.
Lúc này, trong phủ An quốc công, Lâu Kiến Du nhìn sổ sách trong tay, cùng bá quan văn võ trên triều giống n