
Hứa Gia Trì hỏi, nhưng trên bàn rõ ràng hai đôi đũa, cũng xới một bát, ngồi cạnh Hứa Gia Trì.
Dư Tịnh vỗ trán: “EM quên mất chưa ăn cơm.” Cô nghịch ngợm lè lưỡi, cũng xới một bát, ngồi cạnh Hứa Gia Trì.
Hứa Gia Trì cụp mắt xuống, cô lơ đãng như thế là vì đang nhớ nhung A Lãng
chăng. Có lẽ sự kết hợp của họ ngay từ đầu đã là nhầm lẫn, anh chưa từng là ứng cử viên cho vị trí người chồng lí tưởng của Dư Tịnh, nên cô mới
nhớ mãi A Lãng không quên. Quên một người rất khó, nhưng nếu vì niềm vui của cô, anh thà hi sinh bản thân, tác thành cho họ.
Dư Tịnh nói: “Ngon không anh?”
Bất kì sơn hào hải vị gì bây giờ Hứa Gia Trì ăn vào cũng thấy như sáp nến, nhưng anh vẫn gật gù: “Tay nghề khá lắm.”
Dư Tịnh bỗng hiểu ra tại sao lần nào Hứa Gia Trì nhìn cô ăn ngon lành, anh cũng cười tươi thỏa mãn, vì người mình yêu mà rửa tay nấu ăn, lẽ nào
không phải chuyện hạnh phúc? Môi cô cong lên, tâm trạng rất vui vì hiểu
ra đạo lí đó.
“Ăn nhiều một chút.” Dư Tịnh chọn miếng sườn nhiều thịt gắp cho anh.
Trước kia đều là Hứa Gia Trì khuyên cô ăn nhiều, hôm nay hoàn toàn ngược lại, Hứa Gia Trì rầu rĩ, lộ vẻ buồn bã.
“Anh không khỏe sao?” Dư Tịnh tinh ý quan sát thấy sắc mặt anh không tốt lắm.
Hứa Gia Trì đáp khẽ: “Không.”
“Vậy chắc là mệt rồi, lát nữa ăn xong anh nghỉ ngơi sớm đi.” Dư Tịnh ân cần
nói, trước khi cô quan tâm tới Hứa Gia Trì chưa đủ, cũng may cô đã kịp
thời nhận ra vấn đề, chưa muộn lắm.
Hứa Gia Trì như suy nghĩ, lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
“Sao vậy?” Dư Tịnh cười phá lên, quen nhau bao lâu rồi, còn chưa ngắm đủ sao.
Hứa Gia Trì có vẻ buồn bã: “Không có gì.”
Dư Tịnh bồng chồm tới, đỏ mặt hôn khẽ lên má anh một cái.
Hứa Gia Trì lặng lẽ thở dài, sự đối dãi khi sắp chia tay này quả thật là cao, trước kia Dư Tịnh hiếm khi chủ động như thế.
Vẻ mặt anh vô cảm, không phản ứng Dư Tịnh có phần thắc mắc, xem ra đúng là mệt quá rồi nếu không cô đã chủ động đến thế mà anh còn không nhân cơ
hội này ôm lấy cô đê sưởi ấm nhau.
Hứa Gia Trì buông bát đũa, Dư Tịnh không cho anh dọn, dịu dàng nói: “Để em.” Cô nhanh nhẹn rửa sạch nồi
niêu bát đũa ra khỏi nhà bếp còn tiện thể gọt một đĩa trái cây.
Kiểu này chắc chuẩn bị nói dài rồi, Hứa Gia Trì nghĩ.
Nhưng Dư Tịnh cầm nĩa cắm mọt miếng táo đút cho anh: “Anh tắm trước hay em?”
Hứa Gia Trì ngớ ra, sự việc sao không giống anh nghĩ. Đáy mắt anh phức tạp: “Em tắm đi.”
“Vâng, tắm xong em có chuyện muốn nói với anh.”
Dù đã chuẩn bị từ trước, nghe câu đêó tim Hứa Gia Trì vẫn trĩu nặng. những gì phải đến cũng sắp đến, muốn trốn cũng không được.
Dư Tịnh tắm xong, Hứa Gia Trì còn lần khần một lúc mới chịu đi tắm, anh
muốn kéo dài thời gian kết thúc từng chút một, cho dù anh biết đó là
cách lừa mình dối người.
Hứa Gia Trì lúc đi ra thì Dư Tịnh đã sấy tóc xong, dựa vào đầu giường đọc sách. “Đến đây ngồi đi.” Dư Tịnh vỗ vỗ
xuống giường. Hứa Gia Trì y lời ngồi xuống quay sang nhìn cô.
Dư Tịnh cầm tấm khăn bông lớn, nhẹ nhàng lau tóc anh, cười nói: “XOng rồi.”
KHóe môi Hứa Gia Trì nở nụ cười chua chát, đây chắc là lần dịu dàng cuối cùng.
Dư Tịnh hít thở thật sâu: “Gia Trì, anh có gì muốn nói với em không?”
Hứa Gia Trì mím môi, không phải cô có chuyện muốn nói ư, sao lại thành là
anh. Chẳng lẽ Dư Tịnh muốn giữ lại chút thể diện cho anh, giữ lại lời
chia tay để anh nói? “Anh không có gì để nói.” Hứa Gia Trì lạnh lùng,
anh không cần thương hại.
Dư Tịnh hỏi rất ôn hòa, còn Hứa Gia Trì
thì trả lời dửng dưng. Nưng cô không tức giận, cô đã nghĩ kĩ, muốn sống
cả đời bên Hứa Gia Trì, thì sẽ không lằng nhằng vì một chuyện nhỏ. Cô
nhéo mũi anh, cố nói với giọng vui vẻ: “Em nhắc một chút nhé, Dư Khiết.”
Hứa Gia Trì đờ ra, giọng trở nên lạnh lẽo: “Sao em biết?” RỒi lập tức vỡ lẽ: “Em lục đồ đạc của anh?”
Dư Tịnh giật mình sợ hãi trước thái độ của anh, cơ thể căng cứng, Dư Khiết là cái gai trong tim anh, đụng vào nhẹ nhàng cũng không được. Nhưng cô
vẫn muốn giành lấy một lần, cô không muốn bỏ cuộc dễ dàng: “Gia Trì, em
chỉ hỏi anh một câu, bây giờ anh còn yêu Dư Khiết không?”
Hứa Gia Trì bỗng thấy nổi giận, đối với chuyện cô và Trình Lãng, anh không nói câu
nào, nhưng bây giờ cô lại lấy Dư Khiết ra để hỏi. anh đã không so đo
chuyện cô giấu giếm tình cảm với Trình Lãng, cũng muốn trả tự do cho cô, toại nguyện cho cả hai. Nhưng cô lại lấy mối tình đầu của anh ra để che đậy lỗi lầm của mình, lấy cơ sđó để làm dây dẫn lửa, đạt được mục đích
li hôn. Anh cũng có tông nghiêm, không thể tùy tiện chà đạp, cho dù anh
yêu Dư Tịnh sâu đậm. vốn anh định bình tĩnh nói chuyện với cô, đi hay ở
là tùy cô nhưng bây giờ cô đạp lên giới hạn cuối của anh, anh không thể
bình thản được.
Anh cố gắng đè nén cơn giận, không nói gì, nhưng Dư
Tịnh còn cố hỏi: “Anh nói gì đi chứ.” Dư Tịnh chỉ muốn nghe lời thật
lòng của anh, cũng có tự tin mình chiếm được vị trí quan trọng trong
lòng Hứa Gia Trì, nên không buông tha. Cô không phải là muốn so sánh với Dư Khiết, cũng không muốn tranh giành với chị mình, Dư Khiết dù sao
cũng đã là quá khứ, cô mới là hiện tại và tương lai của anh.
Cuối c