
thức viết đầy trên đó.
Thầy giám thị ho nhẹ một tiếng, "Bạn học nào làm xong bài rồi thì kiểm tra lại thật tốt, không được làm việc khác."
Thầy giáo Trẻ tuổi vốn muốn đi ngăn lại, nhưng mặt đối mặt khuôn mặt khéo
léo của cậu bé và nhu thuận của cô bé, anh bỗng nhiên có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể nhắc nhở xuống mang tính tượng trưng.
Cậu bé và
cô bé hình như bị làm tỉnh giấc, mờ mịt ngẩng đầu đi xem thầy giám thị,
sau đó cùng nhau đổi hướng, vẫn tư thế như mới vừa rồi lại bắt đầu ngủ.
Khi đó, bọn họ khoảng cách bọn họ gần đến mức vừa quay đầu sẽ thấy đối
phương, nhưng nếu anh chịu mở mắt nhìn, hoặc là cô mở mắt nhìn một chút, vậy bọn họ chắc chắn không phải đợi ngần ấy năm về sau rồi.
Đông tác ăn ý như vậy động tác như phát ra từ một người, mà hai tờ giấy thi
theo gió lay động trên mỗi góc rõ ràng viết hai cái tên hoàn toàn khác
nhau.
Một người tên là Tiêu Tử Uyên.
Một người tên là Tùy Ức.
Ở thời gian ngây thơ tươi đẹp đó, ngay tại thời điểm đó, bọn họ đã ăn ý với nhau như vậy rồi.
Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh không hề nghĩ đến em lại quan trọng đối với anh như vậy. Đêm khuya một ngày nào đó, đầy tớ Tiêu xã giao xong đang say về đến nhà, vào cửa nhà đã dựa vào ở trên cửa nhìn cười.
Tùy Ức đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy,"Anh làm gì đấy?"
Tiêu Tử Uyên vỗ trán bật cười,"Tối hôm nay có người hỏi anh, tại sao cưới bác sĩ làm vợ."
Tùy Ức khẽ nhíu mày, động tác say mê hấp dẫn của Tiêu Tử Uyên rất thú vị,
không cần hỏi cũng biết người hỏi đó chính là một cô gái.
Mặc dù đầy tớ Tiêu đã kết hôn vẫn khiến hàng ngàn cô gái yêu mến.
"Anh trả lời như thế nào?"
"Anh nói" , Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu chậm rãi mở miệng, "Bởi vì bác sĩ kinh nghiệm lâm sàng phong phú."
Tùy Ức không thể không thừa nhận, chồng của cô thật sự là càng ngày càng dũng cảm rồi. Trên hành lang, cô lại một lần nữa bị sinh viên nam xa lạ ngăn lại đường đi.
Trong lúc cô không kiên nhẫn nghiêng một cái đầu thấy phòng học bên cạnh có
một sinh viên nam đang ngồi, cách cô chỉ một lớp thủy tinh mỏng.
Ngày đó thời tiết rất đẹp, đẹp đến mức bao nhiêu năm sau cô vẫn khắc sâu
trong trí nhớ, ngày đó ánh mặt trời đặc biệt sáng rỡ, sáng rỡ đến chói
mắt, ngày đó anh ngồi ở trong những tia sáng của ánh mặt trời, dịu dàng
đẹp trai như hoàng tử, cảm động như vậy, trong giây phút đó trong lòng
cô mềm nhũn.
Cô đã sớm không nghe được sinh viên nam đang cản đường đó ở nói với cô cái gì, trước mắt chỉ có gò má đẹp trai kia.
Cô bị đánh thức, hồi hồn, sững sờ nhận lấy một lá thư của sinh viên nam kia đưa, rồi cứng nhắc đi về phía trước.
Đi tới cửa cầu thang mới quay đầu lại, nam sinh viên sau tân thủy tinh vẻ mặt vẫn như cũ lẳng lặng đọc sách.
Một quyển sách, một cây bút, một chén nước, một bên gương mặt, mãi không tiêu tan.
Gặp lại anh, cũng là ở cuộc phỏng vẫn của hội học sinh. Anh ngồi ở đối diện cô, còn chưa mở miệng hỏi lên đã bị cô cứng rắn cắt đứt, "Bạn học ngồi ở bên phải bạn học này, gương mặt của cậu là món ăn của tớ, về sau bạn
chính là người của tớ."
Sau Giọng nữ trong trẻo, chính là một mảnh xôn xao.
Vẻ mặt cô tự nhiên, ngôn ngữ cợt nhã, vẻ mặt anh kinh ngạc.
Chỉ có chính cô biết, vừa rồi trước mặt mọi người tuyên bố anh thuộc sở hữu của cô, trái tim cô đập loạn nhịp đến mức nào. Thời gian: X năm X tháng X ngày
Địa điểm: Đại học X, phòng vẽ thiết kế
Nhân vật: Kiều Dụ, Yêu Nữ
Yêu Nữ chống tay lên bản vẽ vẻ mặt đắc ý nhìn Kiều Dụ chỉ bảo, “Như thế
nào, sáng tạo không? Tương lai em sẽ cầm bản vẽ của mình lên công trường chỉ dẫn công nhân làm việc, mỗi viên gạch mỗi miếng ngói sẽ đem ước mơ
của em biến thành sự thật!"
Kiều Dụ giống như vô tình nói một câu thức tỉnh người trong mộng, "Thật ra thì anh vẫn muốn hỏi em, em có
nghĩ đến hay không, nếu sau này em đi làm, người khác sẽ em như thế
nào?"
Yêu Dữ đang đắc ý mới vừa định mở miệng, chợt sụ mặt xuống, sững sờ nhìn Kiều Dụ.
Kỷ công. . . . . .
Kỷ. . . . . . Công. . . . . . Tế. . . . . . Công. . . . .
Tóm lại, trước khi chọn nghề nghiệp trước cần phải suy tính đến bản thân
mang họ gì, chức vụ có mạo hiểm, khi tham gia cần cẩn thận!
Ngoại truyện 7: Tam Bảo giở trò lưu manh
Có Một lần Tam Bảo đang ở trong lớp học cùng với đám bạn cùng chí hướng,
lúc nhóm người đang trò chuyện đến mức khí thế ngất trời, đột nhiên bật
ra một câu nói.
Một người con trai: các cậu nói xem, Thượng Đế có nhìn ảnh không?
. . . . . .
. . . . . .
Lời này vừa nói ra, ai dám tranh luận, trong đám nháy mắt yên tĩnh lại,
trong lúc nhất thời không có người nào trả lời, mấy giây sau mới có
người đáp lại.
Tam Bảo: người đang làm, trời đang nhìn.
. . . . . .
Lần này cả nhóm hoàn toàn an tĩnh.
Tam Bảo thật sự là người phi phàm.
Phiên Ngoại 8: chuyện ngoài ý muốn trong hôn lễ
Nếu để cho Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức hồi tưởng nhất về chuyện gì trong hôn lễ
bọn họ mà nói, ngoại trừ khẩn trương và vui vẻ ở ngoài, chuyện mà Tiêu
Tử Uyên muốn làm nhất chính là đưa đao ra giết người.
Lúc đầu
mọi đều rất tốt đẹp, cho đến người chủ trì thâm tình khẩn thiết mà nói,
"Chú rễ