Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323982

Bình chọn: 8.00/10/398 lượt.

t

nhiều năm để chứng minh anh ấy yêu con, mà con chậm lụt nên đến lúc đó

mới phát giác, không hề chán ghét anh ấy như trong tưởng tượng, thậm chí còn thích anh ấy, càng về sau mới cảm nhận được rõ ràng phần tình cảm

khác thường này, thật ra chính là yêu. Nhưng đã muộn rồi, con có bạn

trai, anh ấy cần con, con lại không có cách nào rời khỏi anh ấy để chọn

Dương Kiền."

Thẩm Kiều nói tới đây thì dừng lại, cô cởi nút áo ra, kéo mở cổ áo, để

con cá heo lộ ra trước mặt Điền Ngữ Hồng, cô rõ ràng nghe thấy tiếng

hít vào đầy tức giận của Điền Ngữ Hồng.

"Đây là cái gì?" Điền Ngữ Hồng chau mày hỏi.

"Là vết thương do đạn bắn, đạn sát qua xương sườn, bắn vào trong phổi,

sau này để lại một vết sẹo. Ai hỏi con cũng nói là xăm để che đi, thật

ra thì không dối gạt ngài, khi đó vì muốn quên Dương Kiền hoàn toàn, nên con mới xăm hình con cá heo này."

"Cho nên. . . . . . Đạn. . . . . . là . . . . . là con ngăn cản thay

Dương Kiền sao?" Trong nháy mắt, mắt Điền Ngữ Hồng đỏ lên, có chút gian

nan hỏi.

Thẩm Kiểu chỉnh trang lại quần áo, nhẹ nhàng gật đầu, "Thật xin lỗi, con không biết làm thế nào mới có thể khiến ngài tin rằng con thương anh

ấy, cho nên chỉ có thể để người xem vết thương cũ năm xưa. Nhưng mà khi

đó con lừa anh ấy, nói cho anh biết rằng con không thương anh ấy."

Điền Ngữ Hồng gật đầu, tự nỉ non một mình: "Đối mặt với chuyện này, sau

khi nó trở về nước, thì gầy rất nhiều, mỗi ngày râu ria xồm xàm, dường

như là ngâm mình trong bình rượu."

"Thật xin lỗi, dì Điền, có lẽ ngài cảm thấy con không xứng với anh ấy,

nhưng mà con thật sự không thể rời bỏ anh ấy, con cũng từng cố gắng,

nhưng thật sự quá khó khăn." Thẩm Kiều chợt khóc không thành tiếng, hài

bàn tay bưng lấy mặt, nước mắt chảy ra từ giữa kẽ tay.

Điền Ngữ Hồng nghiêng đầu lau sạch nước mắt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, do dự ôm lấy bả vai Thẩm Kiều.

Hết chương 65 Editor: ★MạnNhi★

Dương Kiền hạ quân cờ xuống, tâm tư lại hoàn toàn không có ở đây. Ánh

mắt liếc về phía Thẩm Kiều đang đi ra từ trong phòng ngủ, Dương Kiền

nhảy dựng lên như dưới mông có gắn lò xo, sốt ruột xông tới.

Điền Ngữ Hồng nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh, không khỏi chau mày nói, "Làm gì vậy, mẹ cũng sẽ không ăn thịt con bé."

Mặc dù Thẩm Kiều đang cười, nhưng Dương Kiền nhìn cô vẫn thấy không bình thường, đôi mắt đo đỏ, hình như là đã khóc.

Thẩm Kiều bị anh nhìn khiến cả người mất tự nhiên, vuốt ve tóc nói,"Anh nhìn chằm chằm em làm gì?

Dương Kiền lại nhìn cô một lúc nữa, mới chuyển sang nói với mẹ,"Mẹ, nếu không có chuyện gì nữa, con đưa Thẩm Kiều về nhà trước."

"Đi đi." Điền Ngữ Hồng phất phất tay nói, sau đó lại nghĩ tới điều gì

đó,vì vậy gọi Thẩm Kiều lại: "Về sau không có chuyện gì thì hãy về đây

ăn cơm, muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại trước, dì sẽ bảo dì giúp việc

chuẩn bị."

Dương Kiền cảm thấy hết sức kinh ngạc, trong nháy mắt hai mắt mở to,

miệng há hốc một hồi lâu mới khép lại: "Mẹ, ngài. . . . . ."

"Sao hả?" Điền Ngữ Hồng sạc Dương Kiền một câu, xoay người bỏ đi.

Dương Kiền vẫn có phần không xoay kịp, mới vừa rồi rõ ràng còn có dáng

vẻ không muốn tiếp nhận cho lắm, hoặc là tiếp nhận nhưng vẫn chưa tình

nguyện, nhưng mà bây giờ không những không nói gì, mà còn có thái độ

muốn Thẩm Kiều về nhà ăn cơm.

Dương Kiền quay đầu lại hỏi Thẩm Kiều: "Vừa rồi hai người nói gì vậy?"

Thẩm Kiều nhún vai một cái: "Không có gì, chỉ tùy tiện tán gẫu thôi."

"Tùy tiện tán gẫu. . . . . . Sao chẳng đáng tin gì cả?"

"Có lẽ là sức quyến rũ của em tương đối lớn đấy." Thẩm Kiều mở trừng hai mắt với anh, đi tới phòng khách tạm biệt ba Dương, rồi cầm túi xách rời đi.

Dương Kiền đứng tại chỗ sửng sốt một lát, chào hỏi rồi chạy ra đuổi theo cô.

Dưới ánh đèn đường của buổi tối mùa hè, bóng dáng của Thẩm Kiều bị kéo

ra thật dài, cô dựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn anh. Khóe mắt chan chứa ý cười cười, khóe miệng nhếch lên, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc

ngắn bồng bềnh của cô.

Dương Kiền đến gần, đầu ngón tay ấm áp khô ráo lướt qua chân mày, bờ môi của cô, chạm vào gò má rồi ôm lấy mặt của cô, cúi đầu kề sát vào cô.

Thẩm Kiều nhìn anh càng ngày càng gần, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại nghe anh nói: "Rốt cuộc hai người nói gì rồi hả ?"

Thẩm Kiều cắn răng mở mắt, nhìn thấy ý cười xấu xa trên khuôn mặt anh, hung hăng đẩy anh ra.

Dương Kiền cười vang, ấn chặt cửa xe, giam cô giữa mình và chiếc xe, "Câu hỏi nghiêm chỉnh đấy."

Thẩm Kiều đầy một bụng tức, tức giận mà nói: "Cũng đã trải qua không muốn nhắc tới nữa, mở cửa cho em lên xe."

Dương Kiền mím môi, trầm ngâm trong chốc lát, "Nếu không muốn nói thì

coi như xong, chúng ta vẫn nên làm cho xong việc vừa mới chưa làm xong

đi."

Không đợi Thẩm Kiều nói gì, anh đè cô lên xe, hôn thật sâu lên bờ môi của cô.

"Bin, bin."

Một hồi còi vang lên quấy nhiễu hai người đang triền miên, Dương Kiền

buông Thẩm Kiều ra, trực tiếp kéo cô ra sau bảo vệ. Bọn họ đang ở trong

đại viện, còn đứng trước cửa nhà, khẳng định hôm nay cô đã đỏ mặt đến

mức không ngóc đầu lên được.

Người bấm còi hạ cửa kính xe xuống, lộ


Duck hunt