XtGem Forum catalog
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324482

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

ơng Kiền ngắt lời của cô ấy: "Lo lắng anh và lris léng phéng, phải không?

Emi cảm thấy Thẩm Kiều quen lris, cho nên bảo cô ấy thay em thăm dò tin

tức? Tại sao anh nói cái gì em cũng không tin, người ngoài nói em lại

tin tưởng không hề nghi ngờ như vậy? Rốt cuộc ai mới là bạn trai của em? Em tin tưởng Thẩm Kiều như vậy, chắc hai người ở chugn một chỗ sẽ tốt

hơn đó!"

Thịnh Hạ chợt kéo tay Dương Kiền, nước mắt lã chã rơi

xuống: "Thật xin lỗi, anh đừng tức giận, em biết cách cư xử của em có

điều thiếu sót, nhưng mà em thật sự sợ hãi, thật xin lỗi."

Dương Kiền hất tay của cô ra, thay cô mở cửa xe: "Em về trước đi đã, chờ em bình tĩnh, chúng ta sẽ bàn lại."

Thịnh Hạ cuống quít lau sạch nước mắt: "Em rất bình tĩnh, có thể nói ngay bây giờ."

"Anh không muốn nói." Dương Kiền lạnh lùng nói.

Thịnh Hạ tự biết không thể tiếp tục dây dưa, vì vậy chậm rãi mở cửa xuống xe, nhìn chiếc xe từ từ biến mất trên con đường nhỏ, trong lòng là một mảnh lạnh lẽo. Quan hệ giữa bọn họ, quả thực là không thể chịu được một kích như vậy.



Thẩm Kiều trắng đêm không ngủ, trời vừa sáng, đã móc điện thoại ra gọi cho

Dương Kiền. Bây giờ chuyện thành như vậy, có rất nhiều điểm đáng nghi,

cô phải hỏi cho rõ ràng.

Ở đầu bên kia điện thoại Dương Kiền lười biếng trả lời: "Mời tôi ăn cơm? Thật xin lỗi, hôm nay kín lịch rồi.

chao ôi, ngài quan tâm tôi như thế này, ta thật sự không quen. Được rồi

được rồi, tôi sẽ cố gắng giành ra chút thời gian rảnh,đợi điện thoại của tôi."

Thẩm Kiều nhìn điện thoại chỉ còn tiếng báo máy bận, không biết phải làm sao nữa.

Một lần đợi, chính là cả ngày. Gần tối thì con người bận rộn, trưởng phòng

Dương mới miễn cưỡng rút ra hơn 10 phút đồng hồ cho cô, hơn nữa còn

"Tuyệt tình lạnh lùng" nói: "Nếu như trong vòng mười phút mà chưa đến

đây, vậy thì em cũng không cần tới nữa, trực tiếp quay đầu xe rồi về

đi."

Thẩm Kiều nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, phóng như vũ bão đến điểm hẹn, sau chín cong mười tám quẹo mới có thể ngồi đối diện

với Dương Kiền. Đến lúc này cô đã không nói nên lời, chỉ có thể không

ngừng thở hổn hển.

Dương Kiền giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, liếc nhìn Thẩm Kiều: "Xem như em đúng giờ, có gi muốn hỏi thì hỏi đi."

Thẩm Kiều vuốt vuốt lồng ngực đang phập phồng, thở hổn hển nói: "Đợi. . . . . . Đợi một lát. . . . . ."

Dương Kiền lạnh lùng nhìn cô: "Đợi lát nữa còn có chuyện quan trọng, nếu như

em vẫn ngồi thở hổn hển như vậy, không bằng chúng ta hẹn ngày khác đi."

Thẩm Kiều ra sức phất tay, ngăn cản Dương Kiền đang chuẩn bị đứng dậy rời

đi. Rốt cuộc, cô cũng ổn định hơi thở, chậm rãi mở miệng nói: "lris có

biết là anh biết hết rồi hay không?"

"Không biết, nếu không cô ấy sẽ chẳng thân cận với tôi như vậy."

Con ngươi Thẩm Kiều đảo quanh, tiếp tục hỏi: "Vậy, cô ấy tiếp cận với anh như vậy, là vì cái gì?"

Sắc mặt Dương Kiền không thay đổi: "Tôi cũng muốn biết, cho nên mới không từ chối việc cô ấy tiếp cận mình."

Thẩm Kiều cắn cắn môi: "Vậy bây giờ anh biết chưa?"

"Đại khái là biết một chút."

Thẩm Kiều lo lắng hỏi tới: "Là gì vậy?"

Dương Kiền cười cười, cầm cái chén tử sa tinh xảo lên, tỉ mỉ thưởng thức trà Ô Long An Khê. Biết rõ Thẩm Kiều rất sốt ruột, nhưng anh chỉ nói đến điểm mấu chốt, cái người vừa mới mở miệng nói mình rất bận rộn không có thời gian, không phải là anh sao?

Dương Kiền vuốt ve ly trà, ánh mắt trở nên xa xăm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

"Hỏi người bị em cự tuyệt về vấn đề của bạn trai hiện tại và người thứ

ba, em không cảm thấy hành động của em có phần quá đáng sao?"

Trái tim Thẩm Kiều đột nhiên bị nhéo một nhát, giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, hô hấp có phần khó khăn.

Dương Kiền nhìn cô khẽ nhíu chân mày lại, vẻ mặt hơi khổ sở, cuối cùng vẫn

không đành lòng. Vì vậy nói: "Chắc là để uy hiếp Giản Dư Mặc."

Thẩm Kiều như bị rơi vào một khoảng không xa lạ, sau một lúc lâu, mới nuốt một ngụm nước bọt, không xác định hỏi: "Anh nói gì?"

"Đối với chuyện này em chưa biết gì cả, có nghĩa là Giản Dư Mặc chưa từng

nói gì với em, lris đến Trung Quốc, có lẽ là muốn bắt Giản Dư Mặc chia

tay với em, rồi đưa cô ấy lên phù chính, nếu tôi không nhầm, em đã biết

lris mang thai."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu như Giản Dư Mặc

không mở miệng, lris sẽ nghĩ biện pháp tác hợp cho anh và em, như vậy sẽ khiến em chủ động chia tay với Giản Dư Mặc, lris chỉ muốn muốn một kết

quả, đó chính là Giản Dư Mặc ở cùng một chỗ với cô ấy, về phần phải dùng biện pháp gì để đạt được kết quả đó, cô ấy cũng không quan tâm."

Thẩm Kiều cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Làm sao anh biết?"

Dương Kiền không kềm chế được mà cười ra tiếng: "Em cho rằng hơn mười ngày

qua anh thật sự làm hướng dẫn viên du lịch? Tiền thuê anh cao lắm, người bình thường không trả nổi đâu."

Thẩm Kiều chán nản tựa lưng vào

ghế sofa, mặt xám như tro tàn. Cho đến bây giờ, cô mới thật sự phát hiện mình có bao nhiêu thất bại.

"Thật xin lỗi."

Bàn tay Dương Kiền đang cầm cái ly dừng lại trên không trung, nghĩ mình nghe nhầm, chân mày hơi nhíu lại, hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt thà