
ình Phượng Thương đánh cờ, hắn cũng càng lúc càng bội phục người phát minh ra cờ vua. Thiên quân vạn mã, đều hé ra trên bàn cờ này, đây là một chiến trường thu nhỏ a! Nhìn qua bất quá chỉ là một trò chơi đánh cờ, nhưng sao lại giống quá trình hai quân đấu chọi thế chứ!
“Ăn” Mộ Dung Thất Thất buông “mã” xuống: “Vương gia, đến phiên ngài!”
“Bổn vương thua—” Phượng Thương thở dài.
“Vương gia, ngài vừa mới tiếp xúc với trò này, có thể chơi giỏi như vậy, không bao lâu sau, nhất định sẽ vượt qua ta.” Mộ Dung Thất Thất biết, mặc dù mình thắng, bất quá cũng bởi nhờ kinh nghiệm chơi cờ nhiều năm.
“Nếu khanh khanh nói như vậy, không bằng lại chơi một ván nữa!”
Mười ngày, rất nhanh liền trôi qua. Mười ngày này, trong xe ngựa của Phượng Thương không ngừng truyền đến thanh âm “giết”,”đánh”, “đổi”, “ăn”, “ăn đúp”. Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất mềm mại, thanh âm của Phượng Thương trầm ấm, dẫn đến việc ưng kỵ xung quanh thường hay ghé mắt nhìn, không biết vương gia cùng vương phi làm gì ở bên trong.
Bất quá, cảm tình giữa vương gia cùng vương phi thoạt nhìn không tồi, điểm này khiến cho mọi người thật cao hứng, ngoại trừ Tấn Mặc. Hắn thủy chung vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện đêm đó Phượng Thương bỏ trị liệu mà đi tìm Mộ Dung Thất Thất, luôn dùng vẻ mặt âm trầm mà nhìn nàng.
Hoàn hảo, Mộ Dung Thất Thất đối với hết thảy mọi chuyện đều “nhắm mắt làm ngơ”. Bởi vì hiện tại nàng đã tìm được niềm vui mới, đó chính là đánh cờ cùng Phượng Thương. Người này, là thiên tài! Dùng binh pháp vận dụng lên bàn cờ, chỉ qua mất ngày, thực lực liền ngang hàng với Mộ Dung Thất Thất, thắng thua càng lúc càng khó phân.
Mộ Dung Thất Thất học cờ vua nhiều năm, hơn nữa còn được danh sư chỉ điểm, hiện tại, Phượng Thương không qua bao lâu, đã đạt được thành tích mười mấy năm của mình, khiến cho Mộ Dung Thất Thất ngày càng âm thầm bội phục Phượng Thương.
Mộ Dung Thất Thất bắt đầu thưởng thức Phượng Thương, Phượng Thương lại đối với vị tiểu vương phi này của mình yêu thêm cuồng nhiệt. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, nếu Mộ Dung Thất Thất là nam tử, nhất định sẽ kiêu ngạo không kém gì mình, sẽ là một chiến thần.
May mắn Mộ Dung Thất Thất là nữ tử, hơn nữa bây giờ lại chính là vương phi của mình. Nếu nàng là nam tử, lại một lòng trung thành với Tây Kỳ, có thể nàng sẽ là người đọ cao thấp với mình. Khi đó, ai thắng ai thua, khó mà biết được.
Rốt cuộc cũng đến Yến Kinh kinh thành của Bắc Chu, trong kinh bởi vì chuyện Nam Lân vương dẫn tân vương phi trở về mà phi thường nào nhiệt. Xe ngựa của Phượng Thương chậm rãi tiến vào, dân chúng đứng hai bên đường hoan nghênh. May mắn đã có người duy trì trật tự, nếu không nhất định không thể thuận lợi tới vương phủ.
“Ai nha, Thương ca ca sao vẫn chưa tới a!” Hoàn Nhan Bảo Châu dừng chân trước cửa phủ nhìn xung quanh: “Trữ Nhi, còn không phái người đi xem!”
“Công chúa, vương gia đã vào thành, lập tức đến đây!” Trữ Nhi- cung nữ bên người Hoàn Nhan Bảo Châu thông báo tin tức vừa đến cho nàng: “Người vẫn nên nhẫn nại chờ! Lập tức có thể nhìn thấy vương gia!”
“Trữ Nhi, các ngươi thám thính đúng không? Bộ dáng của Mộ Dung Thất Thất kia thật sự rất xấu sao?”
Vừa nghe Phượng Thương sắp về tới, Hoàn Nhan Bảo Châu vội vàng sửa sang quần áo, miệng cũng không quên hỏi về chuyện của Mộ Dung Thất Thất.
“Công chúa, là thật! Mộ Dung Thất Thất không những là một phế vật mà còn là một nữ tử xấu xí!” Vịnh Nhi đứng một bên sửa lại bím tóc cho Hoàn Nhan Bảo Châu:”Công chúa, người cứ yên tâm đi! Người là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Chu quốc, sao lại có thể thua một phế vật chứ!”
“Ừ!” Hoàn Nhan Bảo Châu gật đầu. Thương ca ca là tân lang của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người ta! Mặc kệ đối phương là công chúa Tây Kỳ quốc hay là ai, ai dám cản con đường trở thành Nam Lân vương phi của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để yên!
Đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu sắp không thể kiên nhẫn chờ thêm nữa, xe ngựa của Phượng Thương rốt cuộc chậm rãi hiện ra ở đầu đường.
“Thương ca ca!” Tim của Hoàn Nhan Bảo Châu đập thình thịch, muốn chạy qua ngay lập tức, lại bị Trữ Nhi ngăn lại: “Công chúa, đoan trang, rụt rè! Người muốn học theo tiểu thư nhà Mục gia, kéo váy chạy như nam nhân sao!”
“Ừ ú, ta phải đoan trang, phải rụt rè!”
Nghe xong lời nói của Trữ Nhi, Hoàn Nhan Bảo Châu lập tức dừng lại, đứng ở cửa. Nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu, hiền lành, nàng nhất định phải sửa lại tính tình nóng nảy như lửa của nàng, phải đổi thành một tiểu nữ nhân mới được! Nàng không muốn bại bởi Mục Vũ Điệp đâu! Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa Nam Lân vương phủ.
“Khanh khanh, chúng ta tới rồi!”
Không đợi Hoàn Nhan Bảo Châu kịp hô một tiếng “Thương ca ca”, Phượng Thương đã nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, cẩn thận dắt nàng xuống xe ngựa, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy mà choáng váng. Đây là Phượng Thương luôn cách người vạn dặm sao? Hắn chưa từng dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy đối với nữ tử nào cả a!
Lại nhìn đến kẻ được Phượng Thương che chở, đó là Mộ Dung Thất Thất sao? Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn chằm chằ