
ần Mộ Dung Tuấn nhìn nữ nhi đều nhìn bằng ánh mắt mê đắm,thật là kinh
tởm muốn chết !Nếu làm vậy mà diệt được một lúc hai kẻ đáng ghét,vậy thì không còn gì tốt hơn !”.Mộ Dung Tâm Liên hiểu được ý của mẫu thân,liên
thanh nói không ngừng.
Mộ Dung Thất Thất,ngươi xuống địa ngục
đi ! Có gan dám cuỗm nam nhân của ta sao ,ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi
hại của ta !Năm đó không giết chết ngươi,xem như ngươi mạng lớn .Còn bây giờ,ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết ! Đem cái thân phận cao quý
của ngươi mà xuống mồ đi !.
Mẹ con Tâm Liên nhìn nhau mà hiểu
ý,hai đôi mắt hoa đào kia lóe lên tia ngoan độc chẳng khác gì độc xà,hai khóe miệng nở nụ cười tàn khốc.
Cơ bản là võ thuật của Thanh Liên cao hơn so với Tâm Liên nên nàng ta
không bị gì nghiêm trọng,chỉ là vết thương ngoài da.Mộ Dung Thái liền
cho một thanh bảo kiếm tốt để trấn an nàng ta.
Về Lưu Yên
Chi,muốn nàng ta không nháo loạn thì tốt nhất là thuyết phục nàng ta ở
trên giường,Mộ Dung Thái vốn ưa cách giải quyết nhẹ nhàng này,cho nên
nói chưa đến hai lời bèn lôi Lưu Yên Chi vào đại chiến vài hiệp,khiến mĩ nhân dựa vào lòng mình mà hồng hộc thở,vậy là vấn đề của hắn đã được
giải quyết xong.
Sau vài ngày,tướng phủ thực yên lặng.Mộ Dung
Thất Thất “ thành thành thật thật” đứng ở trong Thúy Trúc viên mà “ Tĩnh tâm”,Mộ Dung Tâm Liên cùng Thanh Liên cũng không xuất môn mà nháo loạn.
Mười ngày sau,Phỉ Thúy đến Thúy Trúc viên,bảo là mời Thất Thất ra đình ngắm trăng khuya.
“Ngắm trăng? Sao mà đi đây ? Ta vẫn đang phải “Tĩnh tâm” mà ?” Chẳng
cần điều tra gì cũng biết đám nữ nhân kia thật ” có hảo ý”,lại thêm gần
đây nàng bề bộn nhiều việc,chẳng còn hơi đâu mà đáp lễ lại “tâm ý” của
đám nữ nhân kia nên thẳng thắn từ chối lời mời của Phỉ Thúy.
9.
“Tam tiểu thư, nhị tiểu thư đã đích thân đưa bái thiếp cho ngươi, tại
sao ngươi lại viện cớ này cớ nọ mà không đi? Nếu không phải Nhị tiểu thư vẫn còn nhớ đến Tam muội của mình, ngươi cho rằng ta chịu sai vặt mà
chạy đến đây vào lúc trời nóng như thế kia ư?”
Phỉ Thúy có một
đôi mắt trời sinh sắc nhọn, bị Mộ Dung Thất Thất cự tuyệt thẳng thừng
khiến nàng ta một phen mất mặt, lúc này hai má nàng ta đỏ ửng, hai tay
chống nạnh, từ “miệng hoa “ tuôn ra một tràng những lời nói khó nghe
“Sao không tự biết mình là ai, lại còn giả đò tự xem mình như trung
tâm, nói trắng ra ngươi là cái thứ phế vật,vậy mà dám được voi đòi tiên
!”
Ban đầu Phỉ Thúy là nha hoàn của Mộ Dung Thất Thất, vì thấy
Tam tiểu thư thật là vô năng nên quay sang làm cho Mộ Dung Tâm Liên, sau trở thành tâm phúc của nàng ta. Nếu không phải giúp cho kế hoạch của
Nhị tiểu thư thành công, Phỉ Thúy không muốn dây dưa nhiều lời cùng cái
thứ “Phế vật” này.
Mộ Dung Thất Thất híp mắt, nhìn cái miệng
của Phí Thúy hết đóng vào lại mở ra, toàn là lời nói độc địa, ban đầu
còn muốn tha cho kẻ phản phúc này con đường sống, hiện tại càng buông
càng khó trị, ả ta cứ hở ra là “Phế vật, phế vật”, nghe nhàm phát sợ .
“Ngươi nói xong chưa?” Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất trở nên trong trẻo lạ thường mà lạnh lùng, Tô Mi và Tố Nguyệt theo hầu đã lâu nên biết đây là điềm báo sự tức giận của tiểu thư.
“A, tại sao ta lại phải
dừng? Trong kinh thành ai mà chẳng biết tiếng Tam tiểu thư văn không có
mà võ cũng không, vậy ngươi còn sợ cái gì nữa. Ngươi đần độn như vậy,
chẳng trách những người theo ngươi cũng hóa ngây hóa ngốc hết cả!”
Phỉ Thúy cứ thao thao mà nói nên chẳng để ý đến không khí chung quanh
đang chuyển lạnh, Tố Nguyệt cùng Tô Mi đang mắng thầm trong lòng cái ả
chết tiệt kia. Con giun xéo lắm cũng quằn, không thể cứ nín nhịn mà cho
qua mãi được, Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng buông ra một câu “Vả miệng!”
Chẳng đợi Phỉ Thúy nghe rõ, Tô Mi đã nghiêng mình đến trước mặt nàng
ta, không cần nhiều lời đã “Bốp bốp” – tát vào mặt nàng ta hai cái .
Mấy ngày nay cứ phải nhịn nhục khiến Tô Mi ức đến phát nghẹn rồi, nhìn
thấy Phỉ Thúy “khi dễ” tiểu thư như vậy khiến tay của Tô Mi thật là ngứa ngáy. Cho nên khi tiểu thư vừa hạ lệnh, ngay lập tức Tô Mi vọt qua chỗ
của Phỉ Thúy, nhanh đến độ ả ta không kịp tránh.
Tô Mi là kẻ
tập võ, sức tay rất lớn nên vừa mới tát có hai cái đã khiến cho đầu óc
Phỉ Thúy choáng váng, hai mắt hoa hoa, hai hàng máu mũi chảy ra.
Phỉ Thúy cố gắng đứng vững, nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tô Mi, lại lấy tay lau mũi, thấy tay mình đầy máu nóng bèn hét tướng lên,
“Ngươi! Ngươi dám đánh ta!”.
“Đánh ngươi thì đã sao? Đánh ngươi chính là đánh kẻ vô liêm sỉ đấy!” Tô Mi nâng mắt, chậm rãi xoa cổ
tay,“Ngươi có mắt như mù, dám khi dễ tiểu thư của chúng ta, cho ngươi
hai cái tát vẫn còn nhẹ lắm!”.
“A a a a! Ta liều mạng với ngươi!”
Bình thường Phỉ Thúy đâu phải chịu khổ sở như vậy, gặp phải nha hoàn
của Mộ Dung Thất Thất cư xử theo lối “Cả vú lấp miệng em”, lửa giận nổi
ngùn ngụt sau ót, nàng ta bèn cắm đầu mà lao thẳng đến chỗ Tô Mi.
Chẳng cần chờ đến lúc Phỉ Thúy tới được chỗ mình, Tố Nguyệt đang đứng ở một bên bèn nhấc chân đá một cái ngay ngực nàng ta, một cước kia khiến
Phỉ Thúy trực tiếp ba