
trực tiếp hỏi ngược lại,“Chúng ta thân thiết lắm sao? Ngươi nghĩ mình ai ?Đã cược thì phải nhận phạt, không chịu thì đừng có đùa giỡn !”
“Ách –” mặt Đoan Mộc Hồng Trần cứng đơ, hắn là Đoan Mộc thế gia công
tử, khi nào thì bị một người làm mất thể diện như vậy cơ chứ. Đôi mày
tuấn tú nhíu lên bởi lời của Mộ Dung Thất Thất, ho nhẹ một cái,“Tam tiểu thư như thế nào mới chịu bỏ qua cho xá muội?”
“Bỏ qua?” Mộ
Dung Thất Thất giống như vừa nghe xong chuyện buồn cười nhất thiên
hạ,“Nếu hôm nay thua người là ta, nàng sẽ bỏ qua cho ta? Đoan Mộc công
tử sẽ vì ta cầu tình?”
Câu hỏi của Mộ Dung Thất Thất làm cho
Đoan Mộc Hồng Trần á khẩu, không trả lời được. Xác thực, nếu là Mộ Dung
Thất Thất thua, dựa theo tính cách ngang tàng của Đoan Mộc Y Y, tuyệt
đối sẽ không bỏ qua như vậy, nhất định sẽ bắt Mộ Dung Thất Thất nhảy
xuống hồ . Chuyện này, có như thế nào cũng là do chính Đoan Mộc Y Y tự
tay gây ra ……
“Thất Thất, chỉ là nói giỡn, sao lại có thể xem
là thật được!” Mộ Dung Tuấn vốn vẫn trầm mặc nãy giờ, lại trưng ra bộ
dáng đại ca,“Chuyện này liền quên đi! Ngươi thắng, tất cả đồ vật đều là
của ngươi, ngươi còn muốn cái gì?!”
Lời nói Mộ Dung Tuấn lại
làm cho Mộ Dung Thất Thất cười lạnh không ngừng,“Đại ca, rốt cục ngươi
cũng mở miệng nói chuyện a , chỉ là ngươi nói như vậy, lại khiến ta nghĩ rằng ngươi mang họ Đoan Mộc! Muội muội người ta có việc, ca ca lập tức
che chở, ta bị người ta khi dễ, cũng không thấy đại ca ngươi ra mặt a!”
Lời châm chọc của Mộ Dung Thất Thất khiến cho khuôn mặt của Mộ Dung
Tuấn lập tức đen lại,“Mộ Dung Thất Thất, ngươi đừng có mà quá phận!
Ngươi cho rằng mình là ai a! Ngươi bất quá chỉ là cái phế –”
Hai chữ “phế vật” còn chưa nói hết, một đạo lục quang loé lên, nhất thời dừng ở bên tai Mộ Dung Tuấn. Nhìn lại, nguyên lai bật cắt đứt tóc Mộ
Dung Tuấn là một mảnh lá liễu mỏng manh, người ra tay là Lí Vân Khanh.
“Lí Vân Khanh, ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Tuấn nhảy dựng lên, phiến lá liễu kia may mắn chỉ làm đứt vài cọng tóc của hắn, nếu lại gần một chút nữa, chắc chắn cắt đứt huyết mạch của hắn .
Lí Vân Khanh không để ý đến Mộ Dung Tuấn, mà cứ mỉm cười nhìn Mộ Dung Thất Thất, ngũ quan
hoàn mỹ bởi vì nụ cười này mà càng trở nên mê người,“Vừa rồi không phải
biểu muội thầm oán rằng không có ca ca che chở sao, từ nay về sau, ta
che chở ngươi, được không?”
Việc Lí Vân Khanh ra tay tương trợ
vốn nằm ngoài ý nghĩ Mộ Dung Thất Thất, tựa hồ biểu ca này thích nhất
chính là đứng một bên xem náo nhiệt, hiện tại hắn lại ra tay giúp nàng,
còn ưng thuận hứa hẹn, khiến cho Mộ Dung Thất Thất vạn phần kinh ngạc.
Hắn che chở nàng? Đây chẳng phải chính là sau này bất luận kẻ nào muốn
khi dễ nàng, phải nhìn xem Lí Vân Khanh hắn có đồng ý hay không?
Có chỗ dựa vững chắc như vậy, Mộ Dung Thất Thất tự nhiên vui vẻ,“Biểu
ca, ngươi nhớ đã nói phải giữ lời. Sau này có ai khi dễ ta, ta có thể
trực tiếp lôi tên của ngươi ra a!”
“Đó là đương nhiên.”
“Như vậy, ta làm bất cứ chuyện gì, xảy ra chuyện gì, làm sai hay đúng, biểu ca cũng sẽ đứng ra che chở?”
“Không thành vấn đề –”
Lí Vân Khanh nói còn chưa xong, Mộ Dung Thất Thất liền lắc mình đến phía sau Đoan Mộc Y Y, đạp một cước, đá nàng xuống hồ.
“Phù phù –” Đoan Mộc Y Y rơi xuống nước, tạo ra thật nhiều bọt nước.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho không người nào có thể ngăn cản,
chờ mọi người tỉnh táo lại, Đoan Mộc Y Y đã trôi đến giữa hồ, vừa giãy
dụa vừa kêu “Cứu mạng”.
“Ngươi!” Đoan Mộc Hồng Trần tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái, phi thân trên mặt nước, lôi Đoan Mộc Y Y lên.
“Ngươi nha –” Lí Vân Khanh hoàn toàn không có dự đoán được Mộ Dung Thất Thất nói nhiều như vậy, cuối cùng lại thượng cẳng tay hạ cẳnh chân,
chính là hắn đã đáp ứng, ắt hẳn hắn sẽ phải bảo vệ nàng.
Nói thế, Mộ Dung Thất Thất cũng là vì điều ấy, mới cố ý vòng vo như vậy
!“Nha đầu quỷ quái!” Thanh âm trách cứ của Lý Vân Khanh vang lên lại
mang theo đầy ý vị sủng nịch.
“A! Mộ Dung Thất Thất, ta muốn giết ngươi!”
Đoan Mộc gia đại tiểu thư, Đoan Mộc Y Y có khi nào chịu qua nhục nhã
như hôm nay, bất chấp cả người còn đang ẩm ướt, nước còn vương vãi trên
đầu, trực tiếp rút ra bảo kiếm từ thắt lưng Đoan Mộc Hồng Trần hướng tới Mộ Dung Thất Thất.“ Đồ tiện nhân! Đi chết đi!”
“Cẩn thận!” Thượng Quan Vô Kỵ kinh hô, hắn cách Mộ Dung Thất Thất quá xa, căn bản không kịp tiến đến.
“Cứu mạng a!”
Mộ Dung Thất Thất “kinh hoảng” cầm lấy chuỷ thủ của Thượng Quan Vô Kỵ,
hai mắt nhắm nghiền, miệng thét chói tai , không dám nhìn Đoan Mộc Y Y.
Mắt thấy bảo kiếm Đoan Mộc Y Y sẽ đâm vào ngực Mộ Dung Thất Thất, nàng
lại hơi hơi nhích qua một bên, bảo kiếm sát qua bên người, cổ tay của
Đoan Mộc Y Y lại vừa vặn chạm vào đầu chủy thủ,“Loảng xoảng –” cổ tay
Đoan Mộc Y Y đau rát, bảo kiếm rơi trên mặt đất, trên cổ tay là một mảnh đỏ sẫm.
“Đừng có giết ta! Biểu ca, cứu ta a!” Mộ Dung Thất
Thất kêu la, nhảy ra phía sau Lí Vân Khanh, còn Đoan Mộc Y Y ôm cổ tay
của mình, hét lên,“Tay của ta –”
“Muội muội!” Đoan Mộc Hồng
Trần lậ