
u lấy trang sức của Quang Hoa công tử làm niềm kiêu hãnh cho mình.
Đoan Mộc Y Y vốn thèm muốn cây trâm “Bộ Bộ Sinh Liên” này từ lâu . Đối với nữ nhân mà nói, có thể sở hữu được một
món trang sức của Quang Hoa công tử, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất.
“Hừ! Các ngươi đừng đặt quá nhiều niềm tin vào nàng, sau đó có hối hận cũng không kịp!”
Đoan Mộc Y Y nghiến răng, nàng cũng không tin, Mộ Dung Thất Thất làm
sao có thể tốt hơn so với mình, thế nhưng có thể được cả Lý gia cùng
Bạch gia tín nhiệm! Đúng rồi, Bạch Mục Phi cùng Lí Vân Khanh có quan hệ
tốt, nhất định là hắn vì nể mặt Lí Vân Khanh mới đứng về phía Mộ Dung
Thất Thất, nhất định là như vậy !
Lời của Đoan Mộc Y Y lại làm
cho Thượng Quan Vô Kỵ nhíu mi, hắn không nói một tiếng, bỏ một cái chùy
thủy đen thui xuống bàn.“Ta cá là tam tiểu thư thắng!”
Nếu so
sánh với vật đặt cược của ba người trước, chủy thủ Thượng Quan Vô Kỵ
trông có vẻ đặc biệt rất không đặt biệt, trong lòng Mộ Dung Thất Thất
lại cho rằng, vật tùy thân Thượng Quan Vô Kỵ mang theo, nhất định là bảo bối. Lập tức, nàng cầm chủy thủ, trực tiếp mở vỏ ra.
“Tạch –” Một đạo ánh sáng chói lóa tỏa ra khiến mọi người nhất thời không mở mắt ra được.
“Đao tốt!”Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng nói.Tuy rằng chủy thủ này nhìn
trông rất bình thường. Cả vật thể tối đen, nếu vứt trên mặt đất cũng sẽ
khiến người khác tưởng nó chỉ như một cái dao găm bình thường, Mộ Dung
Thất Thất vốn thành thạo các loại vũ khí nên biết rằng đây chính là bảo
bối trong truyền thuyết, có thể chém sắt như chém bùn.
Cảm thấy Mộ Dung Thất Thất cũng thích, Thượng Quan Vô Kỵ cũng có một loại cảm
giác như tìm được tri kỷ. Rõ ràng là một nữ tử tay tay trói gà không
chặt, nhưng là vẻ mặt chuyên chú khi cầm chủy thủ, lại làm cho trong
lòng Thượng Quan Vô Kỵ sinh ra một loại cảm giác khác thường.
“Tam tiểu thư thích là tốt rồi!”
“Thượng Quan công tử, nếu ta thắng, chủy thủ này thật sự thuộc về ta
sao?” Mộ Dung Thất Thất xưa nay đều thích dùng chủy thủ, mang theo rất
tiện, hơn nữa chủy thủ này là bảo vật khó gặp, khiến nàng cứ muốn cầm
mãi không buông tay.
“Đương nhiên!”
“Được! Vì những
lời này, bổn tiểu thư hôm nay sẽ liều mạng!” Mộ Dung Thất Thất cầm chùy
thủ, bày vẻ mặt yêu thích không muốn buông tay..Mặc dù ở trong mắt người ngoài, vật đặt cược của Lí Vân Khanh cùng Bạch gia huynh muội là phi
thường mê người , nhưng mà trong mắt nàng, cái chủy thủ này mới chính là lễ vật nàng mong muốn.
“Tam tỷ tỷ, đồ mặt dày như ngươi cũng có tư cách sao!”
Mộ Dung Thanh Liên hảo võ, cũng coi trọng cái chủy thủ này.Nghĩ tới
chủy thủ này ở trong tay Mộ Dung Thất Thất quả thực quá lãng phí, Mộ
Dung Thanh Liên trực tiếp đem tiền cược đặt ở trên người Đoan Mộc Y Y.
Nếu Đoan Mộc Y Y thắng, nàng có thể hướng nàng xin lấy cái chủy thủ này!
“Ta cá là Đoan Mộc tiểu thư thắng!” Mộ Dung Tâm Liên cũng cược cho Đoan
Mộc Y Y, Mộ Dung Tuấn lại càng không có gì để nói, hắn cho tới bây giờ
đều xem thường Mộ Dung Thất Thất, huống chi Đoan Mộc Y Y là tuyệt sắc
thiên hương, đương nhiên hắn muốn làm vui lòng người đẹp rồi.
Cuối cùng còn lại Đoan Mộc Hồng Trần, hết nhìn muội muội nhà mình lại
nhìn Mộ Dung Thất Thất, sau đó hướng Mộ Dung Thất Thất cười thật có lỗi, đem một khối ngọc bội đặt ở trước mặt Đoan Mộc Y Y,“Thực xin lỗi, tam
tiểu thư.”
“Không quan hệ.” Huynh muội thì phải hỗ trợ giúp
nhau mới được, Mộ Dung Thất Thất vốn biết rằng mình cùng Đoan Mộc Hồng
Trần không có giao tình thắm thiết gì đáng giá để hắn bỏ qua muội muội
mà cược cho nàng thắng
Nhìn xuống dưới, số lượng vật đặt cược
cho hai bên nhiều giống nhau, nhưng là bên Mộ Dung Thất Thất-vật đặt
cược rõ ràng quý trọng hơn rất nhiều, khiến cho Đoan Mộc Y Y phi thường
bất bình trong lòng. Quan hệ tứ đại thế gia bọn họ vốn không tồi , thế
nhưng cả tam gia kia dường như hôm nay ăn nhầm dược, đều đặt cược cho Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Đoan Mộc Y Y không thể không tức giận.
“Mộ Dung Thất Thất, chính ngươi cược cho mình cái gì? Đây là hai chúng
ta đánh cuộc, ngươi cũng phải xuất đồ mới được! Bất quá, nhìn ngươi
nghèo rớt mồng tơi, chắc cũng chẳng lấy ra được bảo bối gì đáng giá.”
Khẽ cắn môi, Đoan Mộc Y Y rút ra trên người một hạt ngọc trai nhỏ như
trứng chim,“Nếu ngươi thắng , hạt châu này chính là của ngươi. Nếu ngươi thua –”
Đoan Mộc Y Y lạnh lùng liếc mắt về phía hồ nước, cười
tà ác, chỉ chỉ ngón tay thon nhỏ về mặt hồ đang gợn sóng: “Ta muốn ngươi nhảy xuống hồ!”
13.
Đoan Mộc Y Y không chịu buông tha, Mộ Dung Thất Thất rốt cục nổi giận. Nàng đã dễ dàng tha thứ, hết mực nhân
nhượng, nhưng nữ nhân này cứ muốn bức bách nàng như vậy, nàng cũng sẽ
không dễ dàng mà bỏ qua nữa.
“Được!” Mộ Dung Thất Thất lấy ra
một cái hộp nhỏ, mở ra, đặt trước mặt mọi người, bên trong có một viên
ngọc tròn trắng noãn như tuyết, tràn ngập mùi thơm tao nhã,“Đây là Tuyết Phu Hoàn. Ta thua, đó là của ngươi. Nếu ta thắng, ngươi cũng nhảy vào
trong hồ đi!”
“Tuyết Phu Hoàn?!” Nguyên bản nghĩ đến Mộ Dung
Thất Thất không có bảo bối, không ngờ vừa ra ta