
quyệt thật cao: “Hừ.”
“Nếu nàng lập gia đình ta phải đi cướp cô dâu. Đến lúc đó ta sẽ cướp nàng đi trước mặt tất cả mọi người, về sau nàng muốn làm gì cũng không được.”
Cận Liễu Liễu cười ngất: “Chàng, rốt cuộc chàng làm thế nào để lừa dân
chúng toàn kinh thành, cư nhiên lại nâng ngươi lên như tiên nhân. Kỳ
thật căn bản là chính một kẻ vô lại!”
“Vi phu là chính là quả hồ lô, nàng còn hỏi ta tại sao.” Hắn cười hì hì.
Cận Liễu Liễu lại nghiêm mặt nói: “Chàng còn có sức ở trong này cười, phụ thân chàng hắn…”
Cổ Vưu Chấn chẳng hề để ý kéo thắt lưng nàng, để nàng ngồi trên đùi mình:
“Nga, cái đó nha phụ thân ta bảo ta cùng hắn diễn khổ nhục kế thôi.”
“Ôi chao?” Cận Liễu Liễu há to miệng.
Cổ Vưu Chấn nói: “Lão hồ ly kia nói lão gia tử nhà các nàng sợ là sẽ không dễ dàng cho Văn Hiên đi ra. Không bằng diễn một hồi cho phụ thân nàng
đồng tình với nỗi khổ của hắn, một lão nhân con bất hiếu, lại được nhìn
thấy cháu trai, nói không chừng có thể phụ thân nàng sẽ cho Văn Hiên đi
ra.”
Cận Liễu Liễu nghe xong sửng sốt còn đang ngây người, lại
nghe thấy thanh âm Hứa Tam Nương truyền tới: “Liễu Liễu, Liễu Liễu! Phụ
thân ngươi kêu ngươi ôm Văn Hiên ra ngoài để Cổ đại nhân nhìn một cái!”
Cổ Vưu Chấn đắc ý nháy mắt nhìn Cận Liễu Liễu: “Nhìn thấy không? Công lực của lão hồ ly nhà ta!”
Cận Liễu Liễu cau mày, qua một hồi lâu mới dường như nhớ tới cái gì, nói:
“Vậy còn chuyện xưa mà chàng kể cùng ta thì sao? Cũng là khổ nhục kế?”
Sắc mặt Cổ Vưu Chấn nghiêm túc lại: “Tất cả đều là sự thật. Cho nên ta càng mới càng muốn cưới nàng làm thê tử, bởi vì nàng không giống mẫu thân
ta, nàng là mẫu thân tốt.”
Cận Liễu Liễu cũng không biết hiện tại trong lòng nàng có tư vị gì, bị phụ tử bọn họ làm ầm ĩ một trận như vậy trong đầu nàng cũng có chút hỗn loạn, bất quá vẫn đi bế đem Cận Văn
Hiên ra ngoài.
Cận Văn Hiên hôm nay mặc một cái áo choàng nhỏ màu đỏ thẫm, làm nổi bật sắc mặt như ngọc, đôi mắt to trên khuôn mặt cứ
nhìn xung quanh, không ngừng đảo qua đảo lại nhìn rất thông minh.
Cận Liễu Liễu ôm hắn đi vào chính phòng, thấy Cổ Bân đã muốn ổn định cảm
xúc, Cận lão cha ngồi ở bên cạnh hắn tựa hồ đang khuyên bảo gì đó.
“Đây là… Văn Hiên đi!” Nhìn thấy Cận Văn Hiên, hai con mắt Cổ Bân nhất thời
sáng lên, đến thanh âm cũng kích động có chút run run.
Cận lão cha cười nói: “Văn Hiên, đây là ông nội ngươi, mau gọi gia gia.”
Cận Liễu Liễu có chút giật mình, rốt cuộc Cổ Bân đã nói gì với phụ thân? Cư nhiên đã để Văn Hiên kêu gia gia!
Văn hiên rất nghe lời Cận lão cha, lập tức liền ngọt ngào kêu: “Gia gia!”
“Ai —!” Cổ Bân kích động đáp lên tiếng, giật mình đứng lên hai cánh tay có chút hơi hơi run: “Để cho… Gia gia ôm một cái.”
Cận Liễu Liễu nhìn thoáng qua Cận lão cha, thấy hắn có vẻ ngầm đồng ý liền đưa đứa nhỏ tới tay Cổ Bân.
Cổ Bân kích động đến muốn khóc, trong mắt có thể nhìn thấy lệ quang: “Cháu ngoan, cháu ngoan của ta…”
Cận Liễu Liễu thấy Cổ Bân là thật tâm thành ý cao hứng khiến lòng nàng cũng có chút cảm động
Dù sao Cổ Bân cũng là người hơn năm mươi tuổi, muốn có cháu cũng quả thật
là nhân chi thường tình, huống chi Cận Văn Hiên còn đáng yêu như
vậy.(chuyện thường tình của con người)
Đêm đó, Hứa Tam Nương mở tiệc lớn chiêu đãi phụ tử Cổ Bân cùng cả nhà Cận gia uống rượu.
Cổ Bân từ lúc ôm lấy Cận Văn Hiên đến nay liền không muốn buông tay, không ngừng nói chuyện với hắn đến mức quên cả ăn.
Cổ Vưu Chấn nói: “Phụ thân, người hãy buông Văn Hiên ra trước đến giờ ăn
cơm rồi mà vẫn còn ôm? Hơn nữa không phải người còn có chuyện muốn nói
với Cận bá phụ sao?”
Cổ Bân tuy rằng thực luyến tiếc không muốn
buông Cận Văn Hiên, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng trong người vẫn lưu luyến buông Cận Văn Hiên ra.
Cận Liễu Liễu vội chạy đến ôm lấy
Cận Văn Hiên cho hắn ăn cơm. Cận Văn Hiên lại rất thích Cổ Bân, vừa ăn
còn vừa dùng bàn tay nhỏ bé bóng nhẫy cầm một miếng thịt vịt nướng muốn
đưa cho Cổ Bân.
Cổ Bân chưa bao giờ vui đến vậy, từ sau khi mẫu
thân Cổ Vưu Chấn qua đời, hắn liền sống như một cái xác không hồn, hiện
tại mới giống như được sống lại.
Hai mắt hắn lấp lánh ánh sáng,
nói với Cận lão cha: “Cận tiên sinh, nếu ngươi không chê vô lễ hiện tại
ta muốn thay đứa con không nên thân của ta cầu thân, hy vọng ngươi có
thể gả Liễu Liễu đến nhà chúng ta.”
Mọi người chợt im lặng, ngay cả Cận lão cha cũng lắp bắp kinh hãi.
Nhưng sắc mặt Cổ Bân lại rất tự nhiên, hắn cười nói: “Trước kia, ta chưa được gặp đứa nhỏ Liễu Liễu này cho nên không biết nàng là người thế nào. Hôm nay vừa thấy đã phát hiện nàng tri thư đạt lễ, dịu dàng đôn lương, lại
còn dạy dỗ Văn Hiên thông minh như vậy, đã biết khuê nữ nhà ngươi tốt
thế nào.(hiểu biết sách vở, lễ nghĩa)Ta biết khuyển tử là không xứng với Liễu Liễu nhà ngươi, hy vọng Cận tiên sinh nể mặt lão hủ đồng ý việc
hôn nhân này.”(cách xưng hô khiêm tốn)
“Này… Kỳ thật ta đang tính gả nàng cho người khác.” Thoạt nhìn Cận lão cha đã có chút động tâm.
Cổ Bân cười: “Không biết việc hôn nhân đó đã đáp ứng chưa, hay là nhà vẫn chưa đến cầu thân?”
“Vẫn chưa chính thức cầ