Old school Swatch Watches
Ra Tường Ký

Ra Tường Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324535

Bình chọn: 10.00/10/453 lượt.

u thân…”

Cổ Bân nhanh chóng ngắt lời Cận lão cha: “Vậy là được rồi, nói như vậy

nghĩa là chúng ta cầu thân trước không biết ý Cận tiên sinh thế nào a?”

“Việc này…” Trên mặt Cận lão cha đã viết hai chữ dao động.

Cổ Bân biết phải rèn sắt khi nóng, bèn nói: “Ngươi xem hai đứa bọn chúng

cả đêm đều chỉ nhìn nhau, đến cả lão già như ta cũng nhìn ra căn bản

chính là tình ý thâm hậu. Không biết hai đứa nhỏ này có khúc mắc gì mà

chậm trễ đến bây giờ. Tóm lại là ta nhìn không được !

Tiểu hài tử không hiểu chuyện đã đành, nhưng chúng ta là người trên có phải nên

giúp chúng một chút không? Ngươi Xem Văn Hiên đã lớn như vậy để cho hắn

nhận cha đẻ chính là chuyện tốt nhất a!”

“Ngô.” Cận lão cha liên

tục gật đầu, cảm thấy Cổ Bân nói rất có đạo lý: “Bất quá, dù sao nhà các ngươi cũng là nhà quan chẳng may nữ nhi của ta gả qua đó sau này sẽ

phải chịu khổ thì sao?”

Cổ Bân cơ hồ muốn vỗ ngực : “Cận tiên

sinh yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng hôn sự này, ta lập tức liền dâng tấu cầu Hoàng Thượng mời hắn phong nàng làm cáo mệnh phu nhân.”

Cận lão cha nửa tin nửa ngờ: “Nga?”

“Ngươi cứ yên tâm đi, khuyển tử tuy rằng không tốt, nhưng một lòng say mê với

khuê nữ nhà ngươi đến người làm phụ thân như ta cũng phải ghen tị không

thôi. Tuổi tác ta cũng càng lúc càng lớn, chỉ hy vọng tương lai có thể

được bế cháu làm vui. Đến lúc đó chúng ta làm thân gia, Cận tiên sinh

cũng có thể thường xuyên đến phủ chúng ta, chúng ta cùng nhau dạy Văn

Hiên, lấy văn kết bạn chẳng phải là rất tốt sao?”

Cận lão cha càng nghe lại càng cảm thấy có đạo lý, đến câu cuối cùng hắn vỗ lên bàn một cái: “Cổ đại nhân nói có đạo lý a!”

“Vậy Cận tiên sinh sẽ đáp ứng việc hôn nhân này?”

“Ngô, ta đồng ý!” Cận lão cha nói ngay.

Cổ Vưu Chấn giật mình đứng lên, đi đến trước mặt Cận lão cha dập đầu, rồi lại dập đầu với Cổ Bân.

Hắn đã muốn mừng rỡ như một đứa nhỏ!

Xem ra vẫn là gừng càng già càng cay, Cổ Bân vừa xuất mã căn bản chính là không giống người thường!

Hắn hồi tưởng lại một canh giờ trước, Cổ Bân làm bộ như muốn đi tiểu kéo

hắn đi nhà xí, nói với hắn: “Ta thấy nhà bọn họ không dễ dàng nhả như

vậy ra.”

“Ta cũng thấy vậy.”

“Vi phụ có một chủ ý.”

“Nga? Cái gì?”

“Dùng võ lực cường đoạt, chỉ sợ ngươi sẽ không đồng ý, nhưng mà cứ kéo dài

như vậy năm nào tháng nào vi phụ mới có thể nhìn thấy tôn nhi của ta?

Cho nên hôm nay ngươi cứ nghe vi phụ là được, cùng ta diễn một khổ nhục

kế, vi phụ đảm bảo có thể bế tôn nhi của ta về. Về phần ngươi, vi phụ

biết lần trước ngươi cầu thân không có kết quả, bất quá nếu ta đã đến

đây vậy quyết không thể cho ngươi trở về tay không. Cận gia cô nương quả thật xinh đẹp như tiên, vi phụ hiểu được vì sao ngươi chấp nhất như

thế. Dù sao cưới ai cũng như nhau, vi phụ chỉ cần ngươi có thể ngoan

ngoãn cưới một con dâu trở về sinh tiếp cho ta mấy đứa cháu nữa là được! Vậy hôm nay ngươi cứ nghe ta an bài, ta cam đoan hôm nay sẽ giải quyết

xong hết chuyện của ngươi!”

Lúc ấy Cổ Bân nói rất chắc chắn, Cổ Vưu Chấn còn rất hoài nghi không nghĩ tới cư nhiên lại thành sự thật!

Bảo sao hắn có thể không vui?

Cận Liễu Liễu đã sớm xấu hổ trốn trở về trong phòng, trên tiệc rượu lại phi thường náo nhiệt, mọi người đều rất vui vẻ, Cổ Vưu Chấn bị mọi người

tranh nhau kính rượu, xôn xao ầm ĩ khiến mấy nhà xung quanh cũng không

thể ngủ được. Ầm ĩ đến tận canh hai, Cổ Bân uống say khướt được dìu đến phòng khách nghỉ tạm, chỉ chốc lát sau đã ngủ đến không biết gì.

Cổ Vưu Chấn cũng ở cùng một gian phòng với phụ thân, tuy rằng hắn cũng uống rất nhiều nhưng trong đầu rất thanh tỉnh.

Ngọc Trúc vội mang nước ấm đến cho hắn, đi vào phòng đã thấy hắn ngồi một

mình dưới ánh đèn trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn. Khóe miệng Ngọc

Trúc cũng nhếch lên. Vẻ mặt như vậy,đã bao lâu không xuất hiện trên mặt

Cổ Vưu Chấn rồi?

Từ khi đưa Cận Liễu Liễu đến Tiêu Dao vương phủ đến nay đã bao nhiêu ngày đêm chỉ có hắn (Ngọc Trúc) cùng Cổ Vưu Chấn vượt qua.

Hắn (Cổ Vưu Chấn) luôn ngồi dưới ngọn đèn đọc sách đến tận đêm khuya, thậm chí đến hừng đông.

Những lúc ấy dưới ngọn đèn kia khuôn mặt trẻ tuổi tuy rằng tuấn mỹ vô trù,

nhưng biểu tình lại giống như một lão nhân đã trải qua hết thảy thăng

trầm của cuộc đời. Lông mày cũng chưa bao giờ giãn ra, vĩnh viễn vẫn hàm chứa vô cùng vô tận sầu bi.

Cho tới hôm nay rốt cục Cổ Vưu Chấn cũng không còn vẻ mặt u sầu nữa.

Đối với Ngọc Trúc mà nói, rốt cục thiếu gia cũng đợi được đến ngày này, hắn là người cao hứng nhất.

“Thiếu gia, mời tắm rửa.”

“Được.” Cổ Vưu Chấn lên tiếng, cười đứng lên đi đến dục dũng phía sau bình phong.

“Bọn họ đều ngủ rồi sao?”

Ngọc Trúc vừa hầu hạ Cổ Vưu Chấn cởi bỏ xiêm y, vừa nói: “Tam Nương còn chưa ngủ, Cận lão gia và người nhà đều ngủ rồi.”

“Liễu Liễu đâu?”

“Đèn trong phòng thiếu phu nhân vẫn còn sáng, chắc vẫn chưa ngủ, ta cũng

không rõ lắm.” Ngọc Trúc cười nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn: “Nghe nói

thiếu phu nhân lo tiểu thiếu gia sợ tối cho nên luôn để đèn sáng ngủ.”

Cổ Vưu Chấn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chắc nàng cũng ngủ rồi.”

Ngọc Trúc cười mà không