
hỏ mình mẩy bầm dập, quần áo rách rưới tả
tơi, khoé miệng còn có vương vệt máu khô, hai má sưng phồng lên. Nó thật sự tức giận quát lên:
– Mày đã làm gì bạn tao? Tao sẽ trả cho mày toàn bộ con khốn.
– “Thân mày lo chưa xong thì còn bày đặt lo cho ai” – Lệ Phi kề dao sát vào cổ nhỏ làm máu từ từ rỉ ra.
– “Dừng tay lại. Mày…mày muốn gì?” – Giọng của nó giờ đây đã run lên thấy rõ.
– “Mày phải đứng im cho bọn tao
đánh, chừng nào tao hả cơn giận thì tao sẽ thả cho con bạn mày đi” – Nói rồi Lệ Phi ngước mặt cười ha hả.
– “Zinny…mày… đi đi, tao…ko cần…mày lo” – Nguyệt Vy cố nhướng mày nói từng chữ, nhỏ ko muốn bạn mình vì
mình mà bị đánh. Đó ko những vì danh dự của Ác Ma mà còn vì cái tên
Zinny trong thế giới ngầm này nữa.
– “Được. Tao đồng ý, nhưng mày phải bỏ dao ra khỏi cổ bạn tao ngay” – Nó nhìn nhỏ với ánh mắt tỏ rõ ba chữ “ tao ko sao” nhưng hiện tại thì rõ ràng là nó có sao đó.
– “Ngoan lắm” – Lê Phi giơ tay ra hiệu – “Đánh nó cho tao, nhưng đừng để nó chết, phải để cho nó gặm nhắm nỗi đau đó”.
Mười tên đàn em Quỷ Vương tay cầm
ống tuýp, gậy gộc hùng dũng tiến từng bước về phía nó, chúng lần lượt
giáng lên người nó những cú quật đau điếng. Với sức lực hiện giờ thì nó
chỉ chịu được bốn nhát là gục ngã hoàn toàn.
– “Mày hâm hả Zinny? Đứng lên rời
khỏi đây mau hức…hức…” – Nguyệt Vy xót cho con bạn mình nên đã ko kềm
được nước mắt, nhỏ trách thân mình sao quá ngu dốt để bị bắt vào đây
cùng với sự bất lực của bản thân hiện tại ko thể làm gì để cứu con bạn
ngu ngốc của mình.
Chợt tiếng xe rít ầm ĩ bên ngoài toà
nhà, tiếng người la ó, tiếng châm giậm thình thịch chạy vào. Đập vào mắt Quốc Bảo, Thành Phong, Vương Hoàng cùng Anh Vũ là cảnh nó nằm dài ra
đất cố gắng thở từng hơi khó nhọc chịu đựng những thanh gậy lao về phía
mình, bên kia là Lệ Phi đang kề dao vào cổ Nguyệt Vy. Khung cảnh xung
quanh là xác chết của cả chục tên nằm chồng lên nhau, máu tanh vẩn lên
khắp nơi. – “CHỊ HAI” – Tiếng đàn em của nó
đồng thanh hét lên và cũng là lúc họ nhào vô đập cho những tên dám động
vào chị mình một trận như muốn giết người.
Thành Phong chạy lại vung gậy giáng mạnh xuống đầu một tên định tiếp tục đánh vào đầu nó làm hắn chết ngay
tại chỗ. Hắn nhẹ nhàng đỡ nó lúc này đã ngất vì mệt, miệng ko ngừng thì
thào tên nó. Ánh mắt hắn chỉ còn sự căm thù và sợ sệt, hắn sợ rằng người con gái trên tay mình lúc này sẽ xảy ra chuyện thì hắn ko biết cuộc
sống sau này sẽ ra sao khi ko còn có nó bên cạnh. Hắn cứ gọi mãi chỉ
mong nó mở mắt ra nhìn hắn một lần cho hắn yên tâm nhưng hai mắt nó vẫn
nhắm nghiền trông như ko còn một chút sức sống nữa.
Vương Hoàng thì nhanh chóng tiến
lại chỗ Nguyệt Vy bẻ ngoặt tay Lệ Phi ra sau, đồng thời vung chân đạp ả
ta bay xa vài mét, anh giơ tay ra hiệu cho đám đàn em xử lí tiếp còn
mình bế xốc nhỏ trên tay với ánh mắt đầy sự lo âu.
Quốc Bảo đánh nhau với tên Dương
Quang Minh một trận long trời lở đất nhưng chỉ một lúc sau thì hắn ta
phải nằm đo ván vì đã quá kiệt sức do trận tỉ thí với nó vừa rồi.
Thành Phong đặt nó nhẹ nhàng vào
góc tường, đầu dựa vào cột nhà, hắn cởi áo khoát trên người mình đắp hờ
lên người nó rồi xoải bước về phía tên Dương Quang Minh đang nằm đó. Hắn giơ chân giậm mạnh xuống người, lưng, tay, ngực,… cứ một cú giậm như
thế thì là một câu chửi của hắn đồng thời từ kẻ đang nằm chịu trận kia
vang lên những tiếng rên ư ứ.
– “Dừng tay lại. Buông anh ấy ra
nếu ko con này sẽ vỡ sọ” – Lệ Phi chĩa súng vào đầu nó và giương ánh mắt căm thù nhìn Thành Phong đe doạ.
Mọi người quay phắt lại hướng Lệ
Phi, ai cũng quên bén đi đứa con gái lắm mưu nhiều kế này. Thành Phong
từ phẫn nộ chuyển dần sang lo lắng, bất an.
– “Lệ Phi, cô bỏ súng xuống ngay,
nếu cô ấy có bề gì thì cô cùng gia đình mình sẽ ko yên thân với tôi đâu” – Thành Phong cất giọng đe doạ.
– “Tôi còn gì phải sợ sao? Tôi có
chết cũng phải lôi con này đi theo chứ ko thể để nó sống sung sướng
được” – Lệ Phi cười trong đau đớn.
– “Con khốn. Chỉ cần mày làm gì chị hai thì pa mẹ mày sẽ chết ngay ko kịp biết lí do đó” – Quốc Bảo tức
giận nắm chặt hai bàn tay mình siết mạnh.
Nó lúc này đã tỉnh táo được một
chút nên ý thức được rằng mình đang bị đe doạ. Nó vẫn cứ giả vờ như đang ngất để tranh thủ tìm thời cơ đoạt lấy súng trên tay Lệ Phi. Thịnh từ
từ tiến lại gần hơn khiến cho Lệ Phi phát hoảng chuyển hướng nòng súng
về phía Thịnh:
– Mày đứng yên ko tao bắn.
Chỉ chờ có thế, nó dùng chút sức
lực còn lại của mình thục mạnh cùi trỏ vào bụng Lệ Phi đồng thời vung
chân đá bay khẩu sung văng ra xa. Lệ Phi sau một hồi ôm bụng thì vụt
đứng dậy chạy lại phía khẩu súng nhưng lại bị Thịnh cùng Zen chặn đầu
đánh nhừ tử.
Sau khi đá bay khẩu súng của Lệ Phi cũng là lúc nó hoàn toàn ko còn tí ý thức nào nữa. Bên tai nó vẫn nghe
tiếng gọi thân thuộc của ai đó, cái ôm ấm áp của ai đó, nó biết người đó rất lo cho mình và nó cảm thấy thật hạnh phúc. Nó sẽ xác định tình cảm
của mình và ko bao giờ hối hận về quyết định này, nó sẽ tiếp tục bước
đi, tiếp tục sống trên con đường dài phía trước. Anh