
bé, lúc sau mới quay đầu nhìn Giản Tang Du, nói “Chuyện của các con, Thiệu Khâm đã nói với cha, tuy thằng nhóc này làm hơi quá, sau khi đăng ký mới nói cho chúng ta biết. Nhưng nếu đã định như vậy, chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ, con có ý kiến gì thì cứ nói ra.”
Giản Đông Dục và Trình Nam không tới, có lẽ đang ở chỗ bác sĩ bàn luận, cho nên Giản Tang Du hoàn toàn không có ý nghĩ gì tới chuyện hôn lễ. Cô nghĩ nghĩ, nói “Con không có ý kiến gì, nghe theo sự sắp xếp của chú… ba!”
Thiệu Chính Minh hài lòng gật đầu “Nghe nói con còn có anh trai?”
Giản Tang Du đáp lại một tiếng, Thiệu Chính Minh nói “Sau khi kết hôn, về nhà ở cùng chúng ta, anh trai con đi đứng không tiện, chúng ta có thể mời người trông nom giúp. Việc này anh con không phải lo lắng, cha sẽ bảo Thiệu Khâm sắp xếp.”
Giản Tang Du sửng sốt, quay đầu nhìn Thiệu Khâm ngơ ngác.
Thiệu Khâm vỗ vỗ tay cô trấn an, thấp giọng nói “Đây là chuyện ba anh nghĩ, không phải anh.”
Giản Tang Du khó xử, ngồi không yên, cô biết quan hệ của Thiệu Khâm và ba mẹ anh không tốt, bây giờ bản thân mình bị cuốn vào, thật sự là loạn cả lên.
Thiệu Trí vẫn lạnh như băng, khoanh tay nhìn cô, ánh mắt kỳ quái. Giản Tang Du cố gắng xem nhẹ gia đình bọn họ, nhưng cảm giác tồn tại kia quá mạnh mẽ, ánh mắt ghê tởm kia vẫn lưu luyến trên người cô.
Bữa cơm này, Giản Tang Du ăn không vui vẻ gì, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nhạt như nước ốc.
Dù sao Cố Dĩnh Chi cũng đã quen quan sát tình hình, thuận miệng nói lời khách sáo “Thiệu Khâm thích Tang Du như vậy, mẹ cũng không có gì để nói. Nếu đã gả vào Thiệu gia chúng ta, thì cứ thanh thản làm bà Thiệu, công việc kia đã mất thì cứ mất, cũng không hề phù hợp, thật sự quá cực nhọc. Mẹ nghe Thiệu Khâm nói thân thể con không được tốt, mẹ sẽ tìm cho con một công việc thoải mái. Nhưng theo ý của mẹ, Thiệu Khâm quanh năm ở trong quân đội, con nên ở nhà phụ nó lo việc nhà, chăm sóc bề trên, là tốt nhất.”
Giản Tang Du không biết nên trả lời như thế nào, lời Cố Dĩnh Chi nói quá chặt chẽ, mọi thứ đều suy nghĩ cho cô, nếu cô không nghe lời là không biết điều. Nhưng ý trong lời này, cô nghe hiểu, Cố Dĩnh Chi ghét công việc vũ công của cô, lại lo lắng Thiệu Khâm quanh năm không ở nhà, cô sẽ gây ra lời đồn đãi nhảm nhí, cho nên ở nhà là tốt nhất.
Giản Tang Du trầm mặc, trong lòng đủ vị chua cay.
“Mẹ” Thiệu Khâm bỗng nhiên mở miệng “Hôm nay là để nói chuyện hôn lễ.”
Cố Dĩnh Chi trợn mắt nhìn anh “Mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi!”
Vẻ mặt Thiệu Khâm lạnh lùng nhìn bà, Cố Dĩnh Chi cũng không muốn nhà Thiệu Chính Lâm chế giễu, lại nói sang chuyện khác “Hôn lễ thì tổ chức ở nhà hàng Phù Dùng, con xem nhà con cần mấy bàn, định sẵn rồi nói với Thiệu Khâm. Còn áo cưới và lễ phục thì để bọn trẻ các con tự chọn, nên trang nhã một chút.”
Giản Tang Du cứng ngắc gật gật đầu.
Thiệu Khâm nắm tay cô thật chặt, vẫn lo lắng nhìn cô chăm chú.
Chuyện bàn bạc hôn lễ này nói như thế, thật ra hầu hết mọi chuyện đều do cha mẹ Thiệu gia làm chủ. Giản Tang Du chỉ có thể gật đầu phối hợp, cho nên mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi.
Người phục vụ không ngừng mang thức ăn lên, nhưng cả bàn đều im lặng làm cho người ta hít thở khó khăn.
Chỉ có bà nội luôn đùa với Mạch Nha “Cháu cưng, về sau có thể thường đến thăm bà nội không? Bà nội dẫn con đi công viên xem mọi người khiêu vũ, rất đẹp, còn có nhiều bạn nhỏ nữa.”
Mạch Nha nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to “Con cũng biết khiêu vũ, mỗi lần biểu diễn ở nhà trẻ, con đều có một tiết mục.”
Bà nội phối hợp với nó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Thật sao, cháu cưng thật lợi hại. Chúng ta nhảy cùng nhau được chứ?”
Mạch Nha gật đầu “Bà nội lớn tuổi, con sẽ dìu bà.”
Bà nội bị trêu đùa đến cười sảng khoái. Trước kia Thiệu Chính Minh cũng vì công tác nên thời gian ở chung với con rất ít. Bây giờ nhìn Mạch Nha, đáy lòng dấy lên xúc động, kìm lòng không đậu, đưa tay sờ đầu tiểu tử kia.
Mạch Nha quay đầu nhìn ông ngờ vực, đôi mắt đen tuyền như có một lớp sương mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trông rất đáng yêu, Thiệu Chính Minh cười véo cằm nó “Người bạn nhỏ, con tên gì?”
“Giản Y Hàm, nhũ danh là Mạch Nha.” Mạch Nha trả lời kiêu ngạo.
Thiệu Chính Minh dở khóc dở cười “Mạch Nha? Đây là tên sao?”
Mẹ của Thiệu Trí ngồi một bên, uống ngụm trà, lạnh lùng nói “Quê mùa khỏi chê, đặt một cái nhũ danh là có thể nuôi tốt sao? Tôi cảm thấy, thằng nhóc này chẳng biết có lớn được không.”
Thiệu Chính Minh nhăn mày, không vui liếc mắt nhìn bà một cái.
Tiếng nói hùng hậu của Thiệu Khâm từ từ vang lên “Mạch Nha, có ý là sinh mạng mới, tên này có chí tiến thủ lại có sức sống, nhìn bộ dáng đứa nhỏ khỏe mạnh lại vui vẻ như vậy, quan trọng nhất là phải chính trực ngay thẳng, cái tên đúng là rất quan trọng.”
Mẹ Thiệu Trí không đổi sắc mặt, cười gượng hai tiếng, không nói gì.
Thiệu Trí nheo mắt đánh giá Thiệu Khâm và đứa bé, tiếp tục ăn, cũng không dám quấy rối.
Cố Dĩnh Chi ngồi nhìn Mạch Nha từ xa, không có ý thân thiết. Nhưng Thiệu Khâm vẫn để ý tới ánh mắt hơi khác của bà nhìn Mạch Nha, khác hẳn với ánh mắt sắc bén khi nhìn