
, nói với Quan Trì:” Cậu làm việc nhanh lên, mình sợ Lão hồ ly còn có phương án khác.”
Quan Trì thản nhiên nhướng mày lên, cười với Thiệu Khâm:” Cậu đừng sốt ruột, mình đã sớm phái người đi nằm vùng rồi, sẽ không bứt dây động rừng đâu. Các người cũng đừng quá lo lắng, bình thường bé trai bị bắt cóc đều sẽ không phải chịu nhiều khổ cực, đa số đều là những nhà không sinh được con trai mua về chăm sóc như báu vật vậy.”
Giản Tang Du nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi. Sắc mặt Thiệu Khâm cũng không tốt, từ trong kẽ răng rít ra một câu:” Rõ ràng là con trai của mình.”
Quan Trì nhăn mặt, lại nghĩ vào lúc này không biết nên an ủi như thế nào cho phải, vội vàng nói: “Có tin tức mình sẽ lập tức báo cho cậu.”
Giản Tang Du mất hồn ngã ngồi lên ghế sofa, nhìn về bức tường treo TV ngẩn người.
Thiệu Khâm cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Trên sofa, trên sàn nhà, đâu đâu cũng có thể thấy đồ chơi của con trai. Trong lòng hai người đều không hề dễ chịu, lúc nào bên tai đều giống như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của con trai.”
Giản Tang Du không kiềm chế được, đau lòng khóc thành tiếng:” Đều là tại em không tốt, em sinh nó ra lại không làm hết trách nhiệm, cũng chưa từng đối xử tốt với nó.”
Thiệu Khâm nhìn cô khóc đến bờ vai run lên. Mấy ngày nay cô không ăn không uống, cả người đều không có chút sức lực nào, tiều tụy làm người ta đau lòng. Anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi:” Việc không liên quan em, là tại anh không tốt, tất cả đều tại anh gây ra, anh có lỗi với em, càng có lỗi với con trai.”
Bàn tay Giản Tang Du che mặt, trán tựa vào vai Thiệu Khâm, áo sơ mi của Thiệu Khâm rất nhanh bị ướt một mảnh nhỏ. Anh đưa tay kéo bàn tay Giản Tang Du ra, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng kìm nén: ” Đừng khóc, Mạch Nha ngoan như thế, nhất định sẽ không có chuyện gì. Quan Trì đã phá rất nhiều vụ án, chắc chắn chúng ta có thể tìm được con trai, phải không?”
Giản Tang Du lắc lắc đầu, khóc đến hai bên sườn đau nhức:” Em nghĩ đến không biết bây giờ con đang ở đâu, trong lòng lại khó chịu…”
Thiệu Khâm ôm chặt cô vào lòng, anh cũng chịu không nỗi. Nhớ lại con trai còn nhỏ tuổi như vậy lại phải gặp chuyện này, hận không thể đem tất cả đau khổ tự mình gánh hết.
***
Lúc Thiệu Khâm và Giản Tang Du đang hết sức lo lắng, Mạch Nha cũng vô cùng phiền não. Nó nhìn thẳng vào chú và dì đính chính lần nữa:” Con có tên, con gọi là Mạch Nha, tên của con là Giản Y Hàm!”
Ngô Xuân Mai nhíu mày, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lặp lại:” Mạch Nha? Cái này có thể gọi là tên sao? Tốt nhất nên nghe theo mẹ gọi là Long Long đi, Long Long mai sau lớn lên chắc chắn sẽ có triển vọng.”
Mạch Nha nhíu mày, ôm đầu bất đắc dĩ nói:” Dì, tại sao dì lại thích đặt tên cho con vậy, còn thích con kêu dì bằng mẹ?”
Chồng của Ngô Xuân Mai – Trần Bưu đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu bên cạnh, gạt đầu tàn thuốc lá:” Tôi nói đứa bé này quá lớn không thể được, hoàn toàn không thể dạy được, tôi đi tìm Từ Chín đòi tiền lại.”
Ngô Xuân Mai ngăn ông ta lại, nhìn vào mắt Mạch Nha, kéo Trần Bưu đến một nơi nói nhỏ:” Tôi xem đứa bé này rất tốt, bộ dáng khôi ngô, trắng trẻo rất dễ làm cho người ta thích. Thằng bé này dễ dàng tìm được như vậy, ta cứ từ từ dạy bảo, quá nhỏ tôi cũng không nuôi tốt được, tôi không có sữa.”
Trần Bưu nhìn chằm chằm Mạch Nha một hồi, thở dài:” Tôi ra ngoài đi dạo.”
Ngô Xuân Mai lại vui vẻ, trở lại ngồi đối diện Mạch Nha, tiếp tục nói với Mạch Nha:” Long Long ngoan, con kêu mẹ, mẹ làm thịt kho tàu cho con ăn.”
Mạch Nha nghe xong chân mày càng nhíu chặt:”……..Con, con không thích ăn thịt mỡ hay thịt kho tàu gì đó, làm thịt gà đi, cho con luôn cả đùi gà.”
Ngô Xuân Mai cười gật đầu:” Được, đùi gà đùi gà đều cho con, con gọi một tiếng mẹ nghe xem.”
Mạch Nha khó xử nhìn bà vài lần, vẫn tiếp tuc cúi đầu xuống:” Con không quen.”
Ngô Xuân Mai cũng là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện, yêu thương trẻ con. Nhìn đứa nhỏ có khuôn mặt đáng yêu này, lấy tay sờ vào mái tóc mềm của nó, dịu dàng nói :” Không sao, lúc nào Long Long suy nghĩ kỹ, khi đó sửa lại cách xưng hô cũng được.”
Đang nói chuyện, thì một cô bé đeo balo đi vào, nhìn thấy Mạch Nha và mẹ ngồi ở trước bàn, sắc mặt buồn bã :” Mẹ, con về rồi.”
“À…” Ngô Xuân Mai đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp, lại lo lắng quay đầu dặn dò con gái – Trần Úc:” Trông chừng em trai, đừng để nó chạy trốn.”
Trần Úc mím môi, một lúc lâu mới gật đầu:” Con biết.”
Mặc dù cô bé mới đi học được hai năm, nhưng cô bé biết đây không phải là em trai ruột của mình.
Trần Úc mở hộp đựng dụng cụ học tập ra, cầm bút chì làm bài tập ở đó. Thỉnh thoảng nhìn Mạch Nha vài lần, Mạch Nha nắm sấp lên bàn, cũng mở to đôi mắt ngập nước nhìn cô bé.
Trần Úc nhìn đứa bé trai tự nhiên xuất hiện trong nhà mình vào mười ngày trước, mặc quần áo đẹp đẽ, tóc cũng được cắt gọn gàng, không giống những đứa bé trong thôn. Ngay cả khi cô bé đi chợ trên thị trấn cũng chưa từng thấy đứa nhỏ nào hoàn hảo hơn nó.
“Chị, chị có điện thoại không?” Mạch Nha chống cằm hỏi từng chữ.
Trần Úc cắn cắn đầu bút chì:” Điện thoại?” Cô bé biết điện thoại là cá