
rên trán lão quản gia cũng toát ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ gây ra án mạng.
Mặt của Thiệu Trí đã bắt đầu xuất hiện màu sắc xám xanh, trên ót chảy xuống vài giọt mồ hôi hột, lão quản gia nhanh chóng xoay quanh, dậm chân ở bên cạnh.
Thiệu Khâm bỗng chốc thu tay lại, cả thân thể Thiệu Trí cũng tê liệt ngã xuống trên sàn nhà, sắc mặt xanh mét cố gắng hít không khí, rồi lại bởi vì đột nhiên hô hấp thuận lại mà nói không ra hơi, cả người trông buồn cười cực kỳ.
Thiệu Khâm từ từ sửa sang lại ống tay áo, kéo một chiếc ghé qua, ngồi đối diện cậu ta, hai chân bắt chéo nhau.
Lão quản gia vội vàng chăm sóc Thiệu Trí, không ngừng vuốt ngực giúp cậu ta.
Ánh mắt Thiệu Khâm tối lại, nhìn Thiệu Trí một hồi lâu, mới mở miệng: “Nói, chuyện gì đã xảy ra.” Lúc nãy anh nghe Trình Nam nói rõ đầu đuôi, cảm thấy chuyện này hơi quái lạ.
Nhưng trong mắt Thiệu Khâm, anh đâu còn phân rõ thị phi, lý trí của anh đã sớm bay mất, bất kể có phải là Thiệu Trí làm hay không, Giản Tang Du cũng bị cưỡng hiếp, đứa bé đáng yêu như vậy lại có thể là con của một trong ba kẻ khốn khiếp này. . . . . .
Thiệu Khâm chỉ nghĩ tới đây đã muốn nổi điên lên.
Thiệu Trí trì hoãn một lúc lâu, đã uống vài ngụm nước ấm quản gia bưng tới, sắc mặt dần dần bắt đầu trở lại trạng thái bình thường, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Thiệu Khâm.
Trên mặt cậu ta lại xuất hiện một nụ cười khó coi, đùa cợt nói: “Thế nào? Anh vẫn còn để ý tới đôi giày rách đó hay sao?”
Sắc mặt của Thiệu Khâm vừa trầm xuống, âm sắc đã giáng xuống 0 độ: “Hỏi lần nữa, năm năm trước, chuyện gì đã xảy ra.”
Một tay Thiệu Trí chống lên mặt đất, từ từ duỗi hai chân dài ra, lười biếng tựa vào vách tường, đôi mắt đen nhìn về phía Thiệu Khâm mang theo ý hơi khiêu khích: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra, em không đụng tới cô ta, không biết cô ta đã bị người nào đó cưỡng hiếp… ” Cậu ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Hình như còn mang thai, muốn đổ lên đầu tôi à, không có cửa đâu. Có lẽ là muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, quấn lấy Thiệu gia chúng ta thôi.”
Trông sao Thiệu Khâm cũng cảm thấy dáng vẻ Thiệu Trí thật chói mắt, cố nén hận, gằn từng chữ một: “Cậu không có đụng tới cô ấy?”
Thiệu Trí khoa trương cười ra tiếng: “Em thiếu tình nhân sao? Có làm thì có làm, không có làm thì không có làm. Nếu em thật sự cưỡng hiếp cô ta em tuyệt đối sẽ không chối cãi.”
Đôi mắt Thiệu Khâm vẫn thâm trầm như cũ, đông lạnh kinh người: “Vậy sao? Vậy tại sao. . . . . . Cô ấy lại xuất hiện trên giường cùng cậu, Trình Doanh, còn có Hà Tịch Tranh? Hoặc là nói, ba người các cậu và cô ấy tại sao lại cùng xuất hiện ở khách sạn đó?”
Lời Thiệu Khâm nói thì rất bình tĩnh, nhưng Thiệu Trí vẫn nhìn thấy được sự tức giận của anh.
Thiệu Trí chống tay xuống sàn nhà, vênh cằm lên kiêu căng theo dõi anh: “Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của anh.”
Thiệu Khâm sửng sốt, lông mày cau chặt vào nhau.
Thiệu Trí nhếch môi, ngón cái quệt lên cánh mũi bị Thiệu Khâm đánh chảy máu: “Anh, anh biết không? Từ nhỏ tôi đã vô cùng ghét anh.”
Vẻ mặt Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng không biến đổi, nhìn xuống cậu ta từ trên cao.
“Cái gì anh cũng tốt hơn tôi, tất cả người lớn trong nhà Thiệu gia, không có ai để ý tới tôi. Bọn họ đều chỉ biết tới Thiệu Khâm như thế này như thế kia, người Thiệu gia tự hào chỉ có một mình Thiệu Khâm anh! Không ai coi Thiệu Trí tôi ra gì.”
Sắc mặt Thiệu Khâm tái nhợt liếc nhìn cậu ta, mấy ngón tay đặt trên đầu gối không ngừng run lên.
Dáng vẻ Thiệu Trí không hề hối lỗi, dựa góc tường lạnh lùng nhìn Thiệu Khâm: “Đừng tưởng rằng mỗi lần anh giúp tôi khắc phục hậu quả là tôi sẽ cảm kích anh, trong lòng anh đang suy nghĩ gì tôi đều biết rõ. Không phải anh muốn tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn sao? Giẫm đạp tôi dưới lòng bàn chân, để tất cả mọi người đều tâng bốc anh. Từ nhỏ anh đã có thói quen được người khác ngưỡng mộ, trong mắt anh làm sao chịu cuối xuống nhìn ai? Ngay cả đến Giản Tang Du cũng là bởi vì cô ta khinh thường anh, mới khiến anh quan tâm đến cô ta đúng không?”
Giọng châm chọc của Thiệu Trí khiến Thiệu Khâm cực kỳ không thoải mái, vẻ mặt của anh càng ngày càng lạnh, vẫn cố gắng khắc chế kích động bước đến. Anh muốn biết rõ chân tướng, anh muốn tìm lại công lý cho Giản Tang Du.
“Chẳng qua tôi lại không nghĩ tới anh đối với Giản Tang Du vẫn còn nặng tình như vậy, ” Thiệu Trí như chợt có hăng hái, giống như nhớ tới chuyện thú vị gì, “Cô ta ở trước lớp dám cho anh một bạt tai, thật là làm anh mất thể diện. . . . . . Lại vẫn nhớ mãi không quên cô ta, vì cô ta mà hằng ngày say xỉn.”
Thiệu Trí “Chậc” một tiếng, vẻ mặt nhăn nhó bỉ ổi, khàn giọng nói: “Tôi liền cảm thấy có hứng thú với cô ta, người phụ nữ có thể biến anh thành như vậy, tôi nhất định phải nếm thử mùi vị một chút.”
Quả đấm của Thiệu Khâm nắm lại