Old school Easter eggs.
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329241

Bình chọn: 7.00/10/924 lượt.

i như bãi cát luyện tập thao trường trên bờ biển ngày đó, tâm tư đã bay về nơi xa xôi.

Cái ngày gặp Trần Hiểu Sắt kịch tính đến thế là lúc anh đang trải qua các hội nghị quân sự lớn nhỏ, thương thảo quyết sách vào tháng mười trong năm, sắp xếp tân binh, phân chia tổ đội mới. Buổi tối thì sao? Không thể thiếu các buổi liên hoan chào đón, nhân tiện cho các chiến sĩ trú quân ở Thủ Đô mở mang tầm mắt, trình bày sơ sơ nội dung luyện tập và cuộc sống của anh em tiền tuyến.

Bộ đội trú quân ở Thủ Đô khá thoải mái nhưng do cường độ luyện tập và mức độ khó khăn đều khác xa địa phương, nên phải thường xuyên cho những chiến sĩ này được mở mang, nâng cao kiến thức.

Lúc cả cái khối thịt Trần Hiểu Sắt bắn vào, anh đang nhắm mắt thư giãn trong xe. Có thể vì xe quá chắc chắn, anh không hề cảm nhận được chấn động rất lớn đó. Khi xuống xe lại nhìn thấy Trần Hiểu Sắt xốc xếch với tay bịt mũi, máu chảy ra từ kẽ tay xuống váy trắng của cô ấy.

Anh lấy tay đưa khăn mùi soa cho cô nhóc để lau nó đi, thế mà cô ấy nhìn anh mấy giây rồi tức thì ngã vào lòng anh ngay. Hóa ra thấy máu là ngất.

Bộ quân trang trắng như tuyết coi như tiêu luôn.

Mũi vẫn cứ thế chảy máu, chủ nhân của nó bị nhát tới mức xỉu luôn, anh chỉ có thể ôm lấy cô nàng này, bịt cái mũi lại rồi đưa lên xe.

Liên Hạo Đông đã từng ôm chiến hữu, từng ôm bao cát, ôm cây gỗ to lớn, chỉ chưa hề ôm qua cô gái nhỏ mềm mại như hoa này, khi anh bế cô lên, cảm giác cô chỉ cỡ 50 kg, chẳng bằng bao cát buộc trên người lúc anh rèn luyện, giống như con búp bê được làm như người thật ấy.

Chỉ trì hoãn mấy phút ngắn ngủi, giao thông xung quanh càng trở nên ích tắc bít bùng. Phía sau, một chiếc xe quân đội mang biển số Hải A dừng lại, cửa sổ phải hạ xuống, một sếp hỏi Liên Hạo Đông: “Chuyện gì vậy?”

Tiểu Vương lập tức chào kiểu nhà binh, Liên Hạo Đông đã dính máu toàn nửa người bế Trần Hiểu Sắt cũng đầm đìa máu cũng đứng thẳng tắp trả lời: “Xảy ra vài sự cố ngoài ý muốn.”

Vị ngồi ghế phải hàng trước quay đầu nói với sếp trên ở ghế sau: “Anh ta chắc phải chậm lại mấy phút, chúng ta cứ đi trước đi.”

Sếp phía bên trong cất giọng trầm trầm: “Ừ.”

Quay lại bên này, Lâm Mễ Mễ bắt đầu trách mắng Trần Hiểu Sắt: “Cậu xem cậu kìa, vốn là con gái chưa chồng chẳng phải không dám nói những lời nhạy cảm sao? Tại sao đến phiên cậu thì nó tuôn ào ào không kịp chặn thế hả?”

Trần Hiểu Sắt chống đối: “Gái tơ thì sao hả? Gái tơ thì không thể nói chim với bi à?”

Lâm Mễ Mễ cuối cùng cũng bó tay, đành chọc ngón tay vào cái miệng ngang ngạnh của con nhỏ đầu óc lồi lõm này. Trần Hiểu Sắt cười hả hê quay mặt đi, lại còn hứa với Lâm Mễ Mễ: “Mình không nói nữa, tha cho mình đi.”

Lâm Mễ Mễ bỗng nhiên dừng tay, mắt nhìn chằm chằm vào một bên, miệng ngoác ra, cứ như nhìn trúng thứ gì hay, chẳng hạn chàng đẹp trai nào đó cao ngất trời.

Trần Hiểu Sắt nhìn theo hướng mắt của cô bạn, đúng là một người đàn ông, nước da màu đồng luôn nhé.

Cô nghiêm túc soi kỹ anh chàng này, sắc da rất gợi cảm, làn da cũng nhẵn mịn, tuy đang ngồi nhưng nhìn đôi chân thon dài có thể chắc chắn chiều cao không dưới mét tám, là thành phần được nuôi dưỡng và giáo dục ưu tú. Cơ bắp phát triển đồng đều trên cánh tay, đường cong lộ ra hoàn chỉnh, nhìn là biết người này sung sức mạnh mẽ, thậm chí còn cường tráng. Tóc tuy ngắn, nhưng lại dày đen nhánh, những sợi tóc bên sườn mặt cũng rất đẹp. Nhìn đến đây, mũi Trần Hiểu Sắt nóng lên, mặt hơi ửng đỏ. Chất tóc đen nhánh, chỉ ra thận người này rất tốt, nghĩa là khả năng tình dục đáng kể đấy.

Loại đàn ông nhìn vừa uy nghiêm lại vừa gợi cảm này đúng là mặt hàng không tồi, phải có giá khá cao trên thị trường “nhân phiếu”, mà đem thả vào thế giới động vật cũng là loại phối giống thích hợp nhất.

Cả Lâm Mễ Mễ và Trần Hiểu Sắt cùng nhau nuốt nước miếng. Lâm Mễ Mễ nói khe khẽ với Trần Hiểu Sắt: “Anh ta... Cậu bảo, anh ta có mấy múi bụng?”

Trần Hiểu Sắt nói: “Điều này còn phải đoán sao? Chắc chắn là tám múi rồi.”

“Vậy cậu bảo anh ta làm nghề gì?”

Trần Hiểu Sắt liền đoán: “Huấn luyện viên thể lực?”

Lâm Mễ Mễ lắc lắc đầu, nói: “Không đúng, huấn luyện viên thể lực bây giờ đa phần biến thái, sẽ không mặc quần áo đứng đắn như vậy!”

Liên Hạo Đông biết cả hai đang oán thầm anh nhưng cũng không lên tiếng, tiếp tục uống trà của mình, chậm rãi thưởng thức đánh giá tách trà đó.

Trần Hiểu Sắt lại đoán: “Người giàu hoặc là trai bao à?”

Liên Hạo Đông lấy tay che miệng tằng hắng.

Lâm Mễ Mễ chĩa ngón tay ấn đầu Trần Hiểu Sắt, bất cẩn nói lớn: “Bà đây tự nhiên cảm thấy ở cùng mi lâu ngày nên bị hạ trí não rồi. Mi trông ánh mắt anh ta ung dung, dáng ngồi đĩnh đạc, thân thể với tầm vóc phát triển kiểu đó chắc chắn không phải vệ sĩ cũng là sát thủ. Mi ngốc chết đi được.”

Trần Hiểu Sắt cau mày ồ lên một tiếng.

Người này sao nhìn quen thế, đã từng gặp ở đâu ư? Nhất thời nhớ không ra.

Liên Hạo Đông khỏi thưởng trà được nữa, bị người ta đâm thọt sau lưng vô tư mà lại là bởi hai con bé ngốc nghếch.

Điện thoại của Lâm Mễ Mễ vang lên đúng lúc, là ông chủ của cô nàng gọi nói tối nay có khách hàng lớn, kêu cô ấy m