Old school Swatch Watches
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329531

Bình chọn: 9.5.00/10/953 lượt.

nói nữa, liếc nhìn cái bảng lớn đó thật sự có viết mấy chữ đó. Xì! Có gì hay ho chứ, đáy lòng khinh bỉ.

Lúc vào cổng, một anh lính không cầm súng đi đến kiểm tra xe, Liên Hạo Đông hạ kính cửa sổ xuống, vẫy tay một cái với vệ binh, anh lính lập tức ngoan ngoãn nhường đường. Khi đã vào đại viện, Liên Hạo Đông nhắc cô: “Đi thẳng, ngã rẽ thứ ba rẽ trái, sau đó lại đi thẳng nữa là đến, đừng vượt quá 20km/h.”

Sau khi rẽ mấy vòng, xe đỗ ngay trước căn nhà ngói một tầng. Trần Hiểu Sắt luôn tưởng tượng trong đại viện là biệt thự xen kẽ hoặc là nhà cao tầng, không ngờ dãy nhà này lại cũ như vậy? Cũ đến mức có chút kỳ cục. Dường như chúng đều có một mục tiêu phát triển kỳ lạ, đó chính là: không có nát nhất, chỉ có nát hơn. Từ bức tường gạch đỏ loang lổ bên ngoài mà suy đoán, những căn phòng này đã được xây dựng ít nhất cỡ bốn mươi năm.

Căn hộ độc thân cấp cho Liên Hạo Đông chính là chỗ này. Mấy căn nhà này trước đây chính là kho hàng lớn quan trọng của trụ sở huấn luyện, vô cùng kiên cố, bên dưới còn có hầm bí mật để tránh nạn. Bây giờ đã xây dựng lại thành khu nhà ở, cấp cho những cán bộ độc thân, sẽ thu hồi lại sau khi họ kết hôn.

Liên Hạo Đông đã đống đô tại căn nhà nhỏ này đã nhiều năm rồi. Phòng anh nằm ở dãy đầu tiên, diện tích ước chừng khoảng 80 mét vuông. Nhìn vào căn nhà này, Trần Hiểu Sắc có cảm giác mình như đang trở lại với giấc mơ ngày bé.

Thời tiết hiện mỗi lúc càng oi bức, như sắp có mưa to vậy, trong doanh trại vì muốn tiết kiệm điện nên chỉ bật một bóng điện nhỏ bằng hạt đậu, không gian trước mặt tối thui, càng thấy rõ được ánh điện sáng trưng như ban ngày ở con đường phía xa.

Liên Hạo Đông vẫn đang ngà ngà say, mở cửa xong quay sang nói với Trần Hiểu Sắt: "Vào đi!"

Trần Hiểu Sắt hiểu đây chính là hang hổ, bên trong nhất định vô cùng nguy hiểm, vì vậy lắp ba lắp bắp nói: "Đã đưa anh về đến nhà, nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành, không dám quấy rầy anh nữa, tôi phải về nhà rồi."

Liên Hạo Đông bật đèn trong nhà lên, chỉ xuống dưới chân Trần Hiểu Sắt, nói: "Chỗ cô đang đứng ngày trước đã từng có người chết ở đó."

Không cần đoán cũng biết, Trần Hiểu Sắt nghe xong lập tức bổ nhào vào người Liên Hạo Đông. Hành động này có được xem là đang tỏ bày yêu thương ôm ấp hay không? Chắc không phải thế chứ, Trần Hiểu Sắt cảm thấy cái này không gộp lại nói như vậy được.

Liên Hạo Đông đóng cửa lại cái ‘cạch’, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Trần Hiểu Sắt đứng lệch sang bên hỏi: "Sao đóng cửa chi vậy? Mở cửa không phải tốt hơn sao?"

Liên Hạo Đông đã cởi áo ngoài ra, cơ thể cường tráng cùng với làn da màu đồng rắn rỏi hiện ra ngay trước mặt Trần Hiểu Sắc. Bất thình lình được chứng kiến mỹ sắc hiếm thấy trên thế gian như thế khiến cô cảm giác máu mũi mình sắp trào ra đến nơi rồi. Mẹ kiếp, anh ta tính dùng ‘sắc’ để dụ dỗ mình đây mà!

Cô cũng muốn đùa lại anh một chút, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thế này thì thật là khó xử mà, không được, không được, phải kiềm chế!.

Liên Hạo Đông nói: "Tôi có thể đi tắm trước không? Người tôi toàn mùi rượu. À còn nữa, một lát nữa cô hãy về, bên ngoài trời sắp mưa rồi đấy."

Trần Hiểu Sắt gật gật đầu nói: "Đúng á, người anh toàn mùi rượu, mau đi tắm rửa sạch sẽ đi!"

Liên Hạo Đông vơ quần áo đi vào phòng tắm.

Trần Hiểu Sắt đi lanh quanh khảo sát căn nhà, sau đó chậc chậc: "Đây là chỗ để người ở sao? Đồ đạc để bừa bãi lộn xộn thế này, đàn ông ai cũng là chúa ở dơ, nhất là lũ đàn ông độc thân."

Cũng có lòng muốn dọn dẹp giúp anh. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ của không phải ở lại đây dọn dẹp nhà, mà phải nhanh chân tìm cách chuồn êm. Lấp ló mở cửa phòng, lén la lén lút bước từng bước, khe khẽ đóng nhẹ cửa đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, khà khà mọi chuyện đều tốt đẹp.

Nhưng ông trời quả nhiên không chiều lòng người, cô vừa mới ra khỏi cửa, bầu trời vốn đang rất yên bình đột nhiên sấm sét vang dội, từng đợt sấm chớp oanh tạc không ngừng khiến cô phải hoảng sợ mà rùng mình một cái. Quay đầu lại nhìn căn nhà kia, Trần Hiểu Sắt hơi do dự, có nên quay trả lại đó không đây? Hảo hán không được chùng bước trước khó khăn, cô cắn răng kiên quyết đi tiếp.

Cô nhớ đường đi, chỉ cần men theo con đường cũ, hai mươi phút sau là có thể ra khỏi đây.

Cô vừa đi vừa tự an ủi mình: "Đi về lẹ lẹ còn tắm rửa rồi thắp hương, tống khứ hết mấy cái thứ xúi quẩy này đi mới được, nếu không không biết hai ngày tới mình còn bị hành hạ ra sao nữa.

Không lâu sau, mưa to tầm tã như thác trút xuống, cô ngẩng đầu nhìn màn mưa, thở dài não nuột: "Ông trời à, ông cố tình lựa ngay lúc tôi ra cửa nên cho mưa xuống có phải không hả?"

Chiếc váy trắng dính nước mưa ướt mèm dán khít vào người, đến nỗi có thể nhìn rõ luôn được cả áo lót và quần lót ở trong, cũng may là trời tối nên ít có người qua lại. Đôi giày da nhỏ của cô cũng đầy nước, mỗi bước đi vang lên tiếng lẹp bẹp, giống như bản giao hưởng giữa mưa đêm.

Khi cô chật vật đi đến cổng sau, trông thấy mấy anh lính trẻ vẫn còn đứng đó, cũng không còn tâm trạng muốn tám với trai đẹp nữa. Thầm hỏi: Hay là mình cứ xông thẳng ra ngoài