Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329640

Bình chọn: 10.00/10/964 lượt.

kia? Nghĩ là làm, cô dồn hết sức tính xông ra ngoài.

Nào ngờ mấy anh lính ấy lại đang ôm cây đợi thỏ bởi vì đã nhận được mệnh lệnh của ai đó. Một anh lính ở phía ngoài cùng bên phải đi tới ngăn cô lại: "Mời cô xuất trình thẻ ra vào."

Cô vuốt nước trên mặt đáp: "Tôi không có."

"Vậy mời cô quay về."

"Nè! Có lầm không vậy hả? Tôi đâu phải trộm cắp gì, tại sao không cho tôi đi?"

"Mời cô quay về cho!" Anh lính trả lời tựa như mình đang thi hành quân lệnh gì rất nghiêm ngặt!

Cô chợt tỉnh ngộ. Tên trời đánh Liên Hạo Đông này, nhất định anh ta đã ra lệnh.

Cô hùng hổ quay người đi. Không thể bình tĩnh được nữa, thật không thể bình tĩnh được, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, dự tính quay lại tìm Liên Hạo Đông tính sổ!

Vừa đi được hai bước, một anh lính đuổi theo đưa cho cô một cái ô: "Mưa rất lớn, cầm lấy cái ô này dùng đi, kẻo bị sét đánh."

Trần Hiểu Sắt tức muốn xì khói: "Sét đánh cái đầu anh á, giữ lại cho mình dùng đi."

Khi không bị Trần Hiểu Sắt mắng cho té tát, anh lính nọ cảm thấy thật oan quá, nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi mà lầm bầm nói: "Mình chỉ làm đúng theo lời dặn trong điện thoại mà, hay đã sai chỗ nào rồi?"

Cô đi về lại theo con đường ban nãy, lúc đến nơi đã thấy cửa mở toang chờ đợi.

Liên Hạo Đông ngồi ung dung trên ghế sô pha xem chương trình quân sự buổi tối, đang đến đoạn nói về tình hình căng thẳng ở đảo Hải Nam. Anh quay đầu nhìn cô gái cả người ướt sũng hùng hùng hổ hổ xông tới chỗ mình.

Cái anh muốn.... Chính là kết quả này.

Ngay lúc cô xông tới, anh liền dang hai cánh tay ra nghênh đón, đến khi cô nhìn thấy ánh mắt hài hước của anh thì hối hận ngay cho hành động quá khích của mình thì đã bị anh kéo lại.

Lưu manh nhưng cũng có lúc nên đùa giỡn một chút.

Mỹ nhân vừa sà vào trong lòng, anh liền lòi ra bản tính sài lang của mình, kéo Trần Hiểu Sắt ngồi xuống ghế sô pha. Mắt anh sáng như ánh đuốc, cơ thể nóng hừng hực, bộ phận nào đó trên cơ thể đã bắt đầu chuyển sang trạng thái sẵn sàng công kích. Nhưng chỉ đành chịu, có khó chịu cũng phải nhẫn nhịn vì bây giờ chưa phải lúc.

Trần Hiểu Sắt lúc này bị dọa cho đến choáng váng mặt mày, sửng sốt một hồi mới vỗ vai anh quát: "Tránh ra, đồ lưu manh!"

Liên Hạo Đông phả hơi nòng bên vành tai cô, còn nham nhở bồi thêm một câu: "Còn gì nữa không?"

Trần Hiểu Sắt cảm thấy như sắt bị chết ngạt, khổ người này của anh ta cứ tiếp tục đè lên kiểu này chắc mình chết mất, vì vậy mắng tiếp: "Hạ lưu, nham nhở, lưu manh, trơ tráo...."

Nốt ruồi son ở đầu lông mày thấp thoáng ẩn hiện, bờ môi đỏ không ngừng lải nhải mắng chửi tỏa hương thơm ngát, rốt cuộc anh không thể kiề được nữa cúi xuống hôn lên. Cảm xúc môi chạm môi khiến cô ngượng đến đỏ cả mặt mày.

Cô càng phản kháng anh càng tấn công, thật quá đáng, anh ta dám bỡn cợt mình! Trần Hiểu Sắt bị ai đó xơi tái cả buổi mới nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì cô quan niệm là: Ôm một cái hay đụng cham một chút, những hành động đó cũng chẳng có gì khiếm nhã, không cần phải chịu trách nhiệm. Vì những chuyện đùa cợt người khác thế này cô cũng từng làm không ít, nhưng bị bỡn cợt tới mức này thì không thể chấp nhận được. Quanh năm đi săn mồi không ngờ có ngày bị con mồi cắn trả lại, nghĩ vậy cô liền cắn phập vào môi Liên Hạo Đông một cái thật mạnh.

Mùi máu tanh tanh trong miệng hai người khiến Liên Hạo Đông nhảy dựng ra khỏi người cô. Trời đất, vừa rồi đầu óc không tỉnh táo nên anh đã không kiềm chế được bản thân. Nhìn lại Trần Hiểu Sắt lúc này đã mềm oặt hết sức chống cự, người thì nửa trên nửa dưới sô pha, hình như vừa rồi mình hơi thô bạo, mình như vậy có khi nào dọa cô sợ bỏ chạy luôn không? Anh có chút lo lắng.

Mấy anh lính tuần tra ban đêm đứng ngoài cửa đang rối rắm không biết có nên nói cho họ biết trước khi hành sự nên đóng cửa lại hay không? Để tránh cho mọi người khỏi phải khó xử vì vậy tằng hằng lớn hai tiếng ra hiệu nhắc nhở.

Nhưng cảnh xuân trong phòng lúc này đang nồng nàn như thế, người bên trong sao nghe được ám hiệu của họ đây? Vì vậy hai anh lính tuần tra rất biết điều đi tới đóng cửa giúp cả hai, lúc đóng cửa mặt của hai người đỏ lựng lên.

Liên Hạo Đông đưa tay về phía Trần Hiểu Sắt muốn kéo cô dậy. Trần Hiểu Sắt nương theo đó bám vào cánh tay anh, tay còn lại vung lên tát vào má trái anh một cái. Thời điểm đó Liên Hạo Đông thầm suy nghĩ: có nên né cái bạt tai này hay không?

Sau khi suy nghĩ nửa giây, anh nghiêng nhẹ đầu đi, cái tát của cô không trúng mặt mà trượt xuống ngực. Tay Trần Hiểu Sắt tê rần, mẹ kiếp, sao cứng vậy, cô cảm thấy như mình đang tự mình hại mình. Trần Hiểu Sắt biết có đánh tiếp cũng không ăn thua, vì vậy ngồi phịch xuống sô pha đánh đấm tới tấp lên người Liên Hạo Đông. Còn Liên Hạo Đông thì cảm thấy những cú đấm bé tẹo này khiến anh rất thoải mái, sự thoải mái này ngấm vào tận trong tim.

Đợi cô đánh mệt rồi Liên Hạo Đông mới vuốt vuốt tóc cô lấy lòng nói: "Đã nói với em là ngoài trời sắp mưa, mà em còn cố tình lẻn đi. Đây không phải tự mình rước họa sao?"

Xoay người lấy một chiếc áo sơ mi từ tủ quần áo ra đưa cho cô: "Đi tắm nước nóng đi, rồi mặc cái này vào, trời


XtGem Forum catalog