
i có thể địch lại.
Trần Hiểu Sắt định đi thẳng từ sau viện. Bởi vì thật sự không cần phải
chào hỏi người 'cao quý' trong nhà. Cô cảm ơn Tiểu Khương, ôm Tiểu Sửu
Sửu ra khỏi cửa.
Một người lạnh lẽo, hai người ấm áp. Cô ôm Tiểu Sửu Sửu đón tuyết, đi
trên tuyết, dường như không còn lạnh lẽo nữa. Nếu ví von Phi Hồ với một
vị hào kiệt đại nghĩa thì Sửu Sửu này là một dân chúng nhỏ nơi phố
phường, thanh thản và độc lập. Chỉ cần cho nó Sắt Sắt và vợ là nó có thể sống vui cả đời.
Lúc sắp tới cửa tiểu khu, một chiếc xe quân dụng từ từ lái vào. Đèn xe
rất chói mắt. Lúc này cô đang đi giữa đường, đèn xe rọi thẳng vào. Cô
giơ tay lên che mắt, né qua một bên. Xe chạy qua người cô, dừng lại cách sau lưng cô ba mét. Một lát sau, một giọng già nua vang lên lanh lảnh,
hô khẽ: "Cô bé, xin dừng bước."
Trần Hiểu Sắt xoay người nhìn. Ông cụ mặc quân phục màu lam phớt hồng,
nơi tay áo là cúc áo màu vàng d.đ.l.q.đ bằng vải nhung. Đây là quân phục Thượng tướng. Một bộ quần áo làm nổi lên sự uy nghiêm và cương nghị của người mặc. Cô nhận ra ông. Ông là cha Liên Hạo Đông - Liên Kỳ Sơn. Trần Hiểu Sắt vội vàng đáp lại: "Chú Liên, xin chào."
Ban đầu Liên Kỳ Sơn cũng định làm mối cho Trương Thiểu Vân và Liên Hạo
Đông. Nhưng sau này ông quan sát con trai mới phát hiện sự cố chấp của
mình là sai. Để con trai tự tìm người yêu mới có thể khiến nó vui vẻ
thật sự. Thấy Trần Hiểu Sắt lạnh run cầm cập trên đường mùa đông, ông
nói: "Tiểu Trần đúng không? Tới đây lúc nào?"
Trần Hiểu Sắn nặn ra nụ cười, đáp: "Cũng được một lúc rồi ạ."
Liên Kỳ Sơn không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì. Ông nói với cô:
"Đừng quá bối rối. Đây là chuyện của con và Hạo Đông, cố gắng hết sức
đi." Thật đúng là lãnh đạo, ai cũng khích lệ."
Trần Hiểu Sắt gật đầu, mỉm cười, nói: "Cảm ơn ngài! Xin lỗi, con còn có việc, phải đi về." Không cần phải nhiều lời.
Liên Kỳ Sơn gật đầu.
Trần Hiểu Sắt xoay người rời đi, chiến sĩ nhỏ trong phòng cảnh vệ đã đổi tốp khác. Chiến sĩ nhỏ vừa đổi ca kia đi tới chào hỏi cô, cô cũng cười
cười đáp lại.
Cô đi dọc đường, vừa đi vừa bắt xe. Xe buýt đã không còn. Nơi đây là
vùng ngoại ô, vốn là xe rất ít, buổi tối lqđ thì càng ít hơn, trong đêm
bão tuyết này lại càng ít hơn. Xe chạy vùn vụt qua trên đường, không có
chiếc nào bằng lòng dừng lại cho cô. Cô thật sắp không chịu nổi, thật
khó chịu, gió như dao cắt qua mặt sinh đau, chân đau tới mức đứng không
vững.
Một chiếc xe Porsche chạy tới từ phía sau cô với tốc độ như sấm đánh.
Trần Hiểu Sắt bị dọa sợ, ra đầy mồ hôi lạnh. Người trong xe quay cửa
kính xuống, mỹ nữ đánh phấn dày nói: "Sao? Bị ba mẹ bạn trai đuổi ra
ngoài?" Cô ta cười đắc ý.
Trần Hiểu Sắt đã sớm biết rõ Trương Thiểu Vân đắc ý. Tuy không nghe
chính miệng cô ta nói nhưng cô cũng biết mục tiêu của Trương Thiểu Vân
là Liên Hạo Đông. Cô trả lời tình địch: "Thì ra là cô Trương. Sao cô còn chưa đi? Chẳng lẽ là nịnh bợ ba mẹ của ý trung nhân xong rồi lại ra
ngoài quyến rũ đàn ông khác à?"
Trần Hiểu Sắt không thích bị người khác chế giễu, dứt khoát khiến Trương Thiểu Vân nghẹn lại. Người phụ nữ này ở bên ngoài chờ cô ra, chẳng phải là để nhục nhã cô à? Xin lỗi, cô sống tới bây giờ chưa từng để tiểu thư hào môn vào mắt, cho nên không ngại khinh xa thục lộ (quen việc dễ làm) thêm một lần.
Trương Thiểu Vân cũng không tức giận, mà là tâm trạng vô cùng tốt. Cô ta nói: "Dù sao cũng mạnh hơn bị đuổi ra ngoài. Có muốn tôi tiễn cô một
đoạn không?"
Cắt! Trần Hiểu Sắt phớt lờ cô ta. Ngồi xe cô ta? Cô còn muốn sống thêm
hai năm. Vì vậy cô trả lời: "Xin lỗi, gần đây Sửu Sửu không khống chế
được phóng uế. Tôi sợ nó xả ra xe cô." Sửu Sửu không muốn, lắc lắc người qua lại kháng nghị. Trần Hiểu Sắt khẽ vuốt ve nó một chút.
Trương Thiểu Vân thở dài một tiếng, quay đầu đi, nói: "Aiz! Thật đúng là người nghèo chí không thấp." Kéo nhanh cửa sổ lên, sau đó tăng tốc vọt
lên khiến cả người Trần Hiểu Sắt dính đầy bùn.
Mẹ nó, Trần Hiểu Sắt tức giận, nguyền rủa một câu: "Sao không đụng chết
cô đi." Suy nghĩ một chút cũng thấy mất sức, người ta có nghe thấy đâu.
Hay là tìm xe taxi có vẻ khá hơn. Xe trên đường lớn trước mặt có thể còn nhiều hơn, hay đi thêm một đoạn nữa.
Cô bắt đầu chạy chậm, xoa dịu đôi chân tê cứng. Chạy một đoạn ngắn thì
có một hồi tiếng còi xe truyền d'đ'l;q;đ tới từ phía sau. Cô ngoảnh lại
nhìn. Là Tiểu Khương. Cậu ta đang mở chiếc xe A8 của Liên Kỳ Sơn ra,
chào cô. Tiểu Khương mở cửa xe phía bên phải, cúi đầu nói với cô: "Chị
Trần, lên xe đi! Thủ trưởng bảo em đưa chị về."
Trần Hiểu Sắt hơi cảm động, rồi chui vào trong xe. Cảm ơn Tướng quân Liên Kỳ Sơn có lòng tốt như vậy.
Cô không về đại viện mà về thẳng phòng nhỏ của mình. Trong khoảnh khắc
cô xuống xe, Tiểu Khương gọi cô lại: "Chị Trần, gần đây thủ trưởng Liên
Hạo Đông đang tập huấn liên tục ở thôn quê, vô cùng bận rộn. Nếu chị
không tìm được anh ấy thì em cho chị số điện thoại trụ sở."
Aiz! Cậu bé thiện lương. Cô thật muốn hôn cậu hai cái để cảm ơn.
Trần Hiểu Sắt cầm tờ giấy kia, cảm ơn cậu ta, xuống xe, đưa mắt nhìn cậu rời đi.