
Ngày hôm sau, cô chưa kịp tới đại viện chuyển đồ thì ngã bệnh. Cô phát
sốt cao, mềm người nằm vật trên giường, chỗ nào cũng không muốn đi. Thậm chí hơi sức đi bệnh viện cũng không có. Cô không muốn động đậy. Trong
nhà còn ít thuốc, uống trước đã. Vì vậy cô uống thuốc, tỉnh ngủ thì uống nước, sau đó ngủ tiếp.
Tiểu Sửu Sửu chơi bóng trong phòng, rất sung sướng, thỉnh thoảng sẽ nhảy lên giường, chọc cô vui vẻ. Cô đang xông hơi. Đây chính là cách ông nội dạy cô lúc còn bé. Chỉ cần mồ hôi ra là căn bản đã khỏi năm phần rồi.
Lúc xế chiều, Thường Lộ Bân lầu dưới tới gõ cửa, cô ra mở, khiến anh ta giật mình. Có lẽ nghĩ cô là nữ quỷ.
Thường Lộ Bân nhìn sắc mặt Trần Hiểu Sắt ửng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, tóc tai bù xù, ba hồ đã bay mất hai, liền hỏi: "Lần này không phải giả quỷ, tự
mình đã là quỷ rồi."
Trần Hiểu Sắt bước về giường, đắp chăn xông tiếp. Cô bị Thường Lộ Bân
moi ra, sờ sờ trán cô, nói: "Quả thật là bị bệnh. Nóng vậy không đi bệnh viện, có phải muốn chết hay không hả?"
Mũi Trần Hiểu Sắt cay cay. Thường Lộ Bân cũng được tính là người thân
của cô. Từ nhỏ tới lớn không biết đánh nhau bao nhiêu trận mới biến hai
người thành anh em ruột. Tuy lời mang theo nguyền rủa nhưng thật ra mới
thực sự là lời quan tâm.
Tóm lại cô thấy uất ức như một cái cống được mở nắp, liền khóc rống lên, hù Thường Lộ Bân ôm cô định chạy ra ngoài: "Không khó chịu tới mức vậy
chứ?"
Trần Hiểu Sắt khóc nói: "Anh đi đâu vậy hả? Em chỉ khó chịu trong lòng, muốn khóc một chút mà thôi."
"Vậy cũng không được, cứ cái đà này sẽ cháy hỏng em, cháy hỏng đầu em
cũng không sao, bởi vì em vốn ngốc. Nhỡ cháy hỏng người thì xem ai dám
lấy em." Anh rất xấu xa mà nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Hiểu Sắt lo lắng, khóc tới nỗi nước mũi ra bong bóng tèm lem. Hai
người đều vui vẻ. Khi còn bé, hai người bọn họ đã từng so xem bong bóng
mũi ai lớn hơn. Cô nhìn Thường Lộ Bân rủ rỉ: "Bân Bân, anh nói xem, hai
ta thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, sao em không thích anh nhỉ?"
Thường Lộ Bân sửng sốt, sắc mặt tối một nửa, cắn răng nói: "Đừng nói nữa, để anh ném em ra khỏi cửa sổ rồi nói sau."
Trần Hiểu Sắt nói như trăn trối: "Nếu em té chết thật thì phiền anh chăm sóc Sửu Sửu." Đương nhiên Phi Hồ không cần cô chăm sóc nữa. Ngày đó khi trở về, Tiểu Khương nói cho cô biết sẽ đưa Phi Hồ tới một đơn vị nào đó để huấn luyện đặc biệt. Cô có thể dự báo rằng sau khi Phi Hồ được huấn
luyện đặc biệt sẽ càng đẹp trai hơn, càng nam tử hán hơn.
Trần Hiểu Sắt truyền nước ở bệnh viện. Truyền hết một chai mới khiến đầu óc cô tỉnh táo. Cô có tính là bị thất tình lần nữa hay không nhỉ? Cô có tính là chủ động bỏ rơi người khác hay không nhỉ? Có phải cô nên kiêu
ngạo mà cười hai tiếng không nhỉ? Khi cô bắt đầu cười to tiếng thứ ba
thì có bác sĩ vội vàng chạy tới, vạch mí mắt cô lên, nói: "Đã sốt tới
mức bắt đầu mê sảng rồi. Đưa tới phòng chăm sóc bệnh nặng đi."
Cô nói: "Hiểu lầm rồi! Hiểu lầm rồi!" Chưa giải thích rõ ràng thì bị đẩy vào phòng chăm sóc bệnh nặng.
Thường Lộ Bân nói xin lỗi với bác sĩ người ta và cảm ơn khen ngợi y tá
trưởng trẻ tuổi xinh đẹp gần hai mươi phút, mới đưa cô ra khỏi đó. Đây
thật là ngôi sao phiền phức. Bác sĩ đề nghị kê thuốc kiểm soát thần kinh cho Trần Hiểu Sắt, mãi cho tới khi Bân Bân đe dọa thì bệnh nhân muốn
giả bộ quỷ hù dọa mới thôi. Người ấy à, luôn không làm nên chuyện trong
lúc làm chuyện gì đó.
Vì để tỏ lòng cảm ơn, Trần Hiểu Sắt mời Bân Bân ăn một bữa tiệc lớn.
Trần Hiểu Sắt suy sụp tinh thần, không nuốt nổi thứ gì, nằm trên bàn
ngẩn ngơ. Thường Lộ Bân nhìn dáng vẻ khó chịu của cô cũng biết căn bản
không phải do sinh bệnh. Anh nhớ trước kia lúc cô chỉ bị bệnh thuần túy
thì có thể ăn hết một con gà giò. Nhìn bộ dạng ủ rũ phờ phạc của cô hôm
nay, không khác gì lúc thất tình mấy năm trước, liền hỏi: "Nói xem, có
phải cãi nhau với bạn trai sĩ quan kia không?"
Trần Hiểu Sắt cũng không giấu giếm anh, nói: "Mẹ anh ấy ôm Phi Hồ và Sửu Sửu đi, ra oai phủ đầu với em. Bà nói cho em biết con trai bà đang ở
trên đỉnh núi, em ở chân núi, cách xa vạn dặm, không thích hợp."
Thường Lộ Bân nói: "Thật lo lắng thay em. Người ta còn chưa qua cửa đã bị uất ức như vậy, sau này thì phải làm sao?"
"Chia tay? Anh cảm thấy có thể không?" Trần Hiểu Sắt ngẩng phắt đầu lên.
Thường Lộ Bân không nói gì, chỉ lo ăn cơm, trả lời một câu: "Có thể! Vô
cùng có thể! Loại đàn ông này có thể gả nhưng gia đình anh ta thì không. Em có thể chịu được hạnh phúc uất ức à?"
Thật ra, cô không thể nhẫn nhục mà chịu được. Bất kể thế nào, cô cũng là cục cưng lớn lên trong lòng bàn tay Trần Lương Động. Tuy không phải là
phú nhị đại nhưng cũng là nhà thường thường bậc trung, không lo ăn không lo mặc. Nếu phải gả tới nhà chồng phú khả địch quốc, mỗi ngày đánh cô
ba lần, cho dù là ai cũng không cần phải chịu cái loại uất ức này.
Tuy lời Thường Lộ Bân ích kỷ nhưng rất thực tế. Ngày hôm sau anh giúp cô chuyển tất cả các thứ ở đại viện về. Trong khoảnh khắc khóa cửa, cô
không nhịn xuống sự không nỡ trong lòng.
Quan điểm của người phụ nữ chín chắn chính l